Sáng hôm sau.
Lưu Y Tuyết thức dậy đúng giờ như mọi hôm. Cơ thể hôm nay mệt mỏi hơn rất nhiều. Là vì tối qua phát bệnh sao?
Bệnh tình dạo này rất bất thường. Khó có thể kiểm soát. Mỗi lần phát bệnh thì đau như búa bổ.
Vừa mở mắt ra là khuôn mặt điển trai của chồng. Hàng lông mi dài, nuôi bao lâu rồi? Lông mày thẳng, môi mỏng. Ông trời đúng là ưu ái người đàn ông này, cho anh ta tất cả. Tiền bạc, địa vị, nhan sắc... Có cái tính tình không được tốt cho lắm.
Lưu Y Tuyết nổi hứng chui vào lòng Khải Minh Kiệt. Cô ngọ nguậy làm hắn bật cười mà tỉnh giấc.
"Tiểu Tuyết, em là mèo sao?"
"Không có." Cô vẫn dụi dụi vào lòng hắn.
"Vậy em là gì?" Hắn ôm cô.
"Là vợ anh."
Bùm.
Khuôn mặt của cả hai bỗng chốc đỏ hết lên.
Lỡ miệng, nói ra suy nghĩ rồi.
Khải Minh Kiệt cười nham hiểm, chùm chăn lên cả hai.
"Này..."
Trẻ em nhớ đừng nghịch dại như cặp đôi này. Chùm chăn lâu quá ngạt thở là toi.
" Vợ, tôi muốn phạm tội."
"Phạm tội?" Gì? Muốn giết người sao?
Hắn bỗng chốc hôn cô, khiến cô không thể thoát khỏi hắn do bất ngờ.
Một lúc sau.
Rầm!
Cánh cửa nhà vệ sing bật ra, và bóng người lao vụt vào đó.
Khải Minh Kiệt ngồi trên giường xoa xoa môi mình. Cô vợ của hắn cắn đau thật đấy. Lỡ ra tay vậy luôn.
Trong nhà vệ sinh, mặt Lưu Y Tuyết đỏ không còn đỏ thêm được nữa. Cứ bất ngờ bị hôn thế này thì sống làm sao được nữa.
Chưa thổ lộ mà một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720713/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.