Khải Minh Kiệt lại gần Lưu Y Tuyết lúc này đang đứng ở giữa căn phòng khách.
Lo lắng cho cô, hắn hỏi han.
"Em có sao không? Cô ta đã làm gì em? Nói với tôi, tôi sẽ trả thù cho em."
Lưu Y Tuyết lắc đầu. Cô ta mới ra lệnh cho cô vào câu hắn đã đi đến rồi còn đâu.
Thấy cô lắc đầu, Khải Minh Kiệt nổi giận. Bàn tay đang nắm tay cô bỗng bóp chặt lại.
Sao cô ta dám? Tiểu Tuyết của hắn, hắn còn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, vậy mà ả ta dám bắt nạt cô đến mức không muốn nhắc lại nữa?
Lần sau gặp lại, đừng hòng hắn làm ngơ!
Bàn tay bị hắn bóp chặt được Lưu Y Tuyết nhận thức, tay còn lại bấu lấy áo của hắn. Lúc này hắn mới nhận ra hắn đang trút giận lên bàn tay nhỏ bé kia.
"Tôi xin lỗi. Cả lần này và lần trước. Đáng lẽ ra tôi không nên đùa em."
"Tha lỗi nhé?"
Trước mặt Lưu Y Tuyết cô đây đang là Khải đại tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo không gần nữ sắc. Vậy cái mặt tỏ ra dễ thương này của hắn từ đâu ra đây?
Thấy hắn mặt cứng đờ như sắp chết, Lưu Y Tuyết mỉm cười, đưa tay lên áp vào má hắn.
Uốn nặn mặt hắn thành đủ hình dạng, Lưu Y Tuyết cứ cười khúc khích mãi. Bỗng Khải Minh Kiệt cầm hai tay cô, mặt dí sát vào mặt cô.
"Em dám nặn mặt tôi như vậy sao? Hửm?"
Bị hắn hành động bất ngờ, Lưu Y Tuyết cũng chẳng biết làm gì ngoài quay mặt đi chỗ khác, tai cô đã đỏ ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720704/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.