Khải Minh Kiệt hôn được một lúc thì nhấc môi lên, nhìn Lưu Y Tuyết đang chìm vào giấc ngủ.
Hắn thở phào ra rồi đắp chăn cho cô, đóng cửa rồi ngồi bên cạnh trông chừng cô.
Bây giờ nghĩ lại, sao lúc nãy hắn liều thế nhỉ.
Rõ là chẳng biết gì về đường hô hấp của con người, vậy mà vẫn dám trực tiếp truyền oxy cho cô bằng miệng.
Mà nghĩ lại...
Xấu hổ quá!
Lần này không phải tai nạn hay sự cố gì, mà là hắn chủ động hôn cô.
Chắc lần này không được tính là hôn đâu ha, đây là trường hợp khẩn cấp thôi mà.
Đúng không?
Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng hết cả lên, Khải Minh Kiệt lấy tay che mặt, không dám nhìn thẳng vào Lưu Y Tuyết, nạn nhân lúc nãy đã bị hắn hôn.
Lưu Y Tuyết lúc này bỗng run lên, cuộn tròn người như tôm, lấy tay ôm đầu.
Thấy biểu hiện lạ của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt giật mình cúi xuống, lo lắng.
"Lưu Y Tuyết? Em sao vậy?"
Lưu Y Tuyết không phản ứng gì với hắn, có lẽ là đang phản ứng với cơn ác mộng đang gặp phải.
Trong cơn ác mộng của Lưu Y Tuyết, cô đang đứng giữa những con người tay chỉ chỏ vào cô.
"Này! Nó đấy! Đứa con gái trưởng của Lưu gia không biết phép tắc đó!"
"Trông có học thức như vậy mà lại gây nên nhiều rắc rối như vậy trong trường sao?"
"Cô ta năm lần bảy lượt lên kế hãm hại em gái cùng cha khác mẹ, gây quá nhiều thương tích nên mới bị đuổi học đó!"
"Eo, nhìn cũng xinh mà nhân cách thì không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720701/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.