Tang lễ diễn ra vào một chiều mưa tầm tã, khiến bầu không khí càng trở nên ảm đạm và u buồn hơn. Kim Kỳ không tiện đưa Trân Ni theo cùng nên chỉ có thể để con bé ở nhà cùng quản gia. Nhất Ngôn một mình đứng dưới mưa, anh không muốn Trình Phi che mưa cho mình mà cứ thừ người ra đó.
Đợi đến khi tang lễ kết thúc thì trời đã tối.
Nhất Ngôn nhốt mình trong phòng đã mấy tiếng đồng hồ, anh không có động tĩnh gì cũng không định ra ngoài. Kim Kỳ ngồi ở dưới phòng khách, lòng cứ thấy không yên. Cô biết, mất đi mẹ đối với anh là một nỗi đau quá lớn. Nhưng những gì anh mất, còn nhiều hơn so với những gì cô nhìn thấy. Trời về đêm càng lạnh, dỗ Trân Ni ngủ xong thì cô cũng lên phòng. Anh lúc này đang ngồi bệt dưới đất, mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh, hứng những đợt gió từ ngoài cửa sổ lùa vào. Cô mở cửa, gió còn lạnh thấu xương như thế nhưng anh vẫn cứ ngồi như không.
Sau khi đóng cửa, Kim Kỳ ngồi bệt xuống bên cạnh Nhất Ngôn rồi nhìn sang anh một cái. Sắc mặt tiều tụy này, đã từng như thế khi cô rời đi. Có lẽ, trong đời anh chỉ có mẹ anh và cô mới là hai người quan trọng nhất. Vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới lại xuất hiện, khiến thân thể này như chai sạn đi nhiều.
Chứng kiến nhiều cặp tình nhân phân phân hợp hợp.
Tình yêu thật ra nó rất yếu ớt.
Giống như bông hoa trong một căn phòng ấm áp vậy.
Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360186/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.