Triệu Mỹ Đoá và Lâm Nhất Phong ngây ngốc. Ông ta không thể tin, cuối cùng con trai mình đã có thể phấn chấn thế này mà quay trở về.
Lâm Nhất Ngôn? Anh ta còn sống sao? Chẳng phải anh ta vì nhớ thương con nhỏ kia quá mà tự sát rồi sao? Sao có thể chứ?
Anh đi đến, nhìn ông ta và cô ta với ánh mắt khinh thường rẻ mạt.
"Đây là phòng làm việc, không phải nơi để mấy người làm ra thể loại nhục nhã này. Mời ra ngoài cho!"
Lâm Nhất Phong nổi trận lôi đình. Ông ta luôn nghĩ, tất cả những gì mình làm trước đây là vì muốn tốt cho con trai. Vậy mà con trai lại không biết nhận lấy, còn nhiều lần chống đối khiến ông ta phải xuống tay nhẫn tâm hơn. Đến giờ phút này, cha con họ từ lâu đã không còn tình nghĩa gì nữa, chẳng qua cũng chỉ là một mối quan hệ vô nghĩa, vô tình. Ông ta nhìn Nhất Ngôn, càng nghĩ càng thấy tức, không nhịn được mà vung tay muốn đánh anh.
"Thằng con trời đánh!"
Nhưng Nhất Ngôn vốn đã không còn xem ông ta là cha nữa, cái tát này anh đương nhiên thấy mình không xứng đáng để nhận. Anh giữ tay Lâm Nhất Phong, còn thẳng thừng hất tay ông ta ra khiến ông ta chao đảo. Anh nhìn ông ta nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ đến cảnh mẹ mình ở đây phải chứng kiến chồng mình làm ra những chuyện đồi bại này, anh lại không thể nhịn được.
"Trời đánh? Nếu ông trời thật sự có mắt thì ông mới là kẻ nên bị trời đánh đấy! Có phải ông hồ đồ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360182/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.