Sau khi nhìn ngắm Kim Kỳ, Nhất Ngôn nghĩ mình cũng nên rời đi trước khi cô tỉnh lại. Nhi Nhi xót xa, cô ấy thật sự đã tin, tình yêu vốn chẳng có một lối đi nào là dễ dàng. Đâu phải yêu nhau thật nhiều thì sẽ được hạnh phúc? Đâu phải hi sinh cho nhau thật nhiều rồi sẽ nhận lại những cảm thông? Cô ấy hỏi.
"Vậy còn tên của đứa bé?"
Nhất Ngôn nhìn về phía cửa sổ nơi Kim Kỳ đang nằm, nhẹ giọng bảo.
"Cứ để cô ấy tự quyền quyết định. Tôi sẽ ở lại Nhật, đến khi nào cô ấy về, tôi sẽ cùng về với cô ấy."
Cô Trương nhìn anh rồi lại hỏi.
"Vậy còn Lâm gia và công ty của cậu? Chuyện đó bây giờ đã rối lắm rồi, cậu định bỏ hết tất cả sao?"
Bỏ? Từ giây phút mình nghĩ như đã mất đi cô ấy, cả thế giới này đối với mình đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mình có thể không cần danh vọng, không cần sự nghiệp, nhưng cô ấy... là người mà cả đời này mình không thể nào thiếu. Tìm em đã vất vả lắm rồi, anh không muốn lại mất đi em thêm một lần nữa. Vì anh biết, có lẽ em vẫn sẽ không thể tha thứ cho lỗi lần mà cha anh đã gây ra. Nếu ông ta muốn như vậy, thì anh cũng không cần mối quan hệ cha con này nữa.
Hai tuần sau.
Kim Kỳ xuất viện cùng con trai của mình. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc con mình sẽ theo họ cha hay họ mẹ. Nhưng đến cuối cùng, khi nghĩ đến những tổn thương đã chịu, cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360179/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.