"Chuyện của Triệu gia các người, tôi không muốn dính dán tới. Tôi chỉ muốn cùng người mình yêu sống yên ổn, như vậy là đủ rồi. Mời hai người về cho." 
Triệu lão gia tức tối, ông ta hậm hực đưa Triệu phu nhân rời khỏi nhà họ Lâm. Bọn họ vừa đi, Nhất Ngôn vừa không thể gồng mình nổi mà ngồi gục xuống ghế. Ngực anh lại đau rồi, cộng thêm vết thương ở tay đang chảy máu thật sự khiến anh khó chịu. Kim Kỳ bối rối, cô chạy vội vàng vào nhà lấy dụng cụ y tế. Còn Trình Phi thì giúp anh cầm máu tạm thời bằng khăn giấy, Nhi Nhi đưa Lâm phu nhân vào nhà nghỉ ngơi. 
Chuyện vừa rồi, có lẽ ai sau khi nghe xong cũng thấy bàng hoàng. Nhất Ngôn ngồi trên ghế, nhìn Kim Kỳ đang cặm cụi sát trùng vết thương cho mình, anh dường như nghe thấy tiếng cô thút thít. Giọng anh vang lên trầm trầm trên đỉnh đầu của cô. 
"Vừa nãy còn đứng ra bảo vệ anh, sao bây giờ lại khóc?" 
Cô vội vàng lau nước mắt, lắc đầu vội rồi nói. 
"Không có. Em không khóc." 
Nhất Ngôn đưa tay lên xoa đầu rồi nâng cằm của cô lên, hàng mi cong vút kia đã ướt đẫm đến như vậy, cô làm sao qua mắt được anh chứ? Giọng anh dịu dàng, ánh mắt dành cho cô cũng vô cùng trìu mến. 
"Ngốc quá! Nếu em nghĩ anh vì em mà phải như vậy, thì em còn ngốc hơn anh nghĩ nữa đấy!" 
"Anh yêu em mà! Thấy em gặp nguy hiểm, làm sao anh có thể đứng nhìn được?" 
Kim Kỳ nhìn anh ướt đẫm mắt, rồi cô ôm chầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360166/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.