Kim Kỳ nhìn Nhất Ngôn, ánh mắt của cô dần trở nên dịu lại, trong lòng chợt thấy bồi hồi khó tả. Cô cũng không hiểu sao khi nghe anh nói mình sắp sang Pháp, lòng cô lại thấy buồn đến như vậy. Đợi. Cô liệu có nên đợi anh hay không? Trong khi khoảng thời gian anh ở Pháp, cô có thể quay trở về nhà cùng Bì Bì, sống những ngày tháng vui vẻ. Nhưng khi anh quay trở về, cô biết nên nói thế nào đây? Đắn đo suy nghĩ, cô vẫn không thể nào làm theo lý trí của mình. Cô nhận ra, dường như mình đã và đang dựa dẫm vào anh mỗi ngày một chút, đến nỗi không thấy anh thì liền thấy rất cô đơn và trống trải. Kim Kỳ cười nhẹ nhàng.
"Vâng! Em sẽ đợi!"
Nhất Ngôn cười, một nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc và hi vọng.
"Cảm ơn em!"
Anh nói xong thì liền ôm chầm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài rồi siết chặt bờ vai nhỏ nhắn. Cô nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền đến mình. Anh dường như đều như vậy, đều có một thứ năng lượng rất ấm mà khi ở gần cô đều có thể cảm nhận được.
...
Thời gian để sang Pháp công tác mới đây mà đã đến. Kim Kỳ dậy từ rất sớm để chuẩn bị quần áo giúp Nhất Ngôn, cô còn chưa bị đầy đủ các loại quần áo, găng tay để anh trang bị khi trời trở lạnh. Anh lúc này vẫn còn mơ màng ngủ, nghe có tiếng động thì liền nheo mắt nhìn. Thấy bóng lưng của Kim Kỳ đang cặm cụi, nhịn không được liền nhích người ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360156/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.