Kim Kỳ đứng ở đó nghe mà bất giác đỏ mặt. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn không thể phủ nhận dù có thế nào đi nữa thì anh vẫn rất chu đáo và tính toán mọi chuyện giúp cô. Từ việc sợ cô sẽ thức giấc đến cả quần áo mới khi cô về căn nhà này, hầu như anh đều muốn mình lo được cho cô chu toàn. Lâm phu nhân nhìn thấy cô đang lấp ló ở đó, liền gọi cô xuống lầu.
"Kim Kỳ! Xuống đây con!"
Cô nhìn bà mỉm cười, hơi ấm của tình thương quả nhiên vẫn là tuyệt nhất, ấm áp nhất. Nhất Ngôn có một người mẹ như vậy, khiến cô vô cùng ngưỡng mộ. Bà chuẩn bị cho cô rất nhiều món ngon, còn có cả phần ăn cho Bì Bì. Vừa mang các đĩa thức ăn đặt trên bàn, bà vừa bảo.
"Mẹ không biết khẩu vị con thế nào nên chỉ có thể nấu theo khẩu vị của Nhất Ngôn. Con ăn thử xem nhé!"
Kim Kỳ cúi đầu thành kính.
"Con cảm ơn bác ạ!"
Lâm phu nhân cười hiền từ, bà ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói.
"Sao lại gọi là bác rồi?"
Cô nghe đến đây thì chỉ biết cười gượng. Dù không muốn nể mặt Nhất Ngôn, thì cô cũng không thể để Lâm phu nhân phiền lòng. Bà chu đáo đến như vậy, không những không xem thường cô còn rất tốt với cô, đến cả Bì Bì cũng được bà đối xử tử tế. Một người tốt như vậy, cô chỉ biết cảm kích trong lòng. Hít thở một hơi thật lâu, Kim Kỳ tạm quên đi chuyện của mình và anh, nhìn bà nở một nụ cười.
"Dạ mẹ!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360153/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.