Kim Kỳ tức nghẹn họng, cô phồng má nhìn Nhất Ngôn đang kiêu ngạo ngồi trước mặt mà tức. Dù sao đêm qua cũng là lỗi do Bì Bì, nó quá hấp tấp nên mới dẫn tới thương tích trên người anh, cô cũng không thể trách anh được. Thế là bỏ qua mọi chuyện, hôm nay cả hai không đi làm mà ở nhà nguyên một ngày.
Cô đến tủ lạnh tìm xem hôm nay sẽ làm món gì, còn Nhất Ngôn nằm nhoài trên sô pha nhìn cô nấu ăn. Mỗi khi cô vô tình quay người nhìn, anh lại giả vờ gác tay lên trán mà ngủ. Mùi thơm của thức ăn cô nấu khiến anh khó mà giả vờ lâu hơn được, thế là anh ngồi bật dậy rồi tò mò chạy đến xem, bộ dạng hệt như một đứa trẻ.
"Xong chưa vậy? Tôi đói lắm rồi!"
Kim Kỳ nhìn anh nhíu mày.
"Anh xấu tính vừa thôi! Người ta đã nấu sẵn cho ăn rồi mà cứ cằn nhằn mãi thế?"
Nhất Ngôn xụ mặt đứng im một góc, mãi đến khi thức ăn chín cả rồi anh mới vui vẻ trở lại, anh còn ríu rít cùng cô bày biện ra bàn. Nhìn những món ăn được Kim Kỳ trang trí tỉ mỉ cản thận, anh thật sự không thể không thốt lên rằng nó rất tuyệt. Sau khi cầm hai cái bát trên tay, nhìn qua nhìn lại anh vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Kim Kỳ đã ngồi vào bàn rồi mà thấy anh cứ loay hoay, cô hỏi.
"Sao vậy?"
Nhất Ngôn chợt nhớ ra điều gì đó, anh quay sang lấy chiếc lọ thủy tinh dài rồi đặt trên bàn, bước ra trước sân nhà cô. Trước nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/277290/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.