Mạc Gia Uyên thức đã là buổi tối rồi, cô nhìn thấy bên cạnh không có người, liền dùng cơ thể đầy đau nhức mà ngồi dậy một cách khó khăn, đau đến mức khiến cô nhăn nhó hết cả mặt.
Cô nhìn thấy mình đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, hình như chiếc áo này anh rất thích thì phải. Cô khổ sở đặt chân xuống nền nhà, cố gắng đứng dậy, bên dưới của cô đau đến mức sắp rụng rời.
Cái tên chết tiệt đó lừa cô, còn hại cô như thế này nữa.
Mạc Gia Uyên cuối cùng cũng lết được đến cầu thang, vịnh lấy thành cầu thang cẩn thận bước xuống từng bậc một, cả cơ thể đau không chịu được.
Mặt mài nhăn nhó bước vào bếp, đập vào mắt cô chính là Tần Gia Hào chỉ mặc chiếc quần ngủ, rồi đeo tạp dề mà nấu ăn. Cô nhìn xung quanh xem có người không, nhưng cũng không thấy ai, bọn họ đi đâu mà anh lại tự nấu ăn vậy?
Tần Gia Hào quay đầu nhìn cô đang đứng hình nhìn mình chăm chăm với vẻ mặt hoang mang tột độ.
“ Sao đứng đó? Vẻ đẹp của anh hút hồn em rồi? ” Anh lại chổ cô sau đó lên tiếng.
Mạc Gia Uyên khoé môi giật giật “ Anh còn dám nói, anh nhìn xem anh biến em thành cái bộ dạng gì rồi hả? còn nói anh chỉ tắm không làm gì em? Cái tên lừa đảo nhà anh ” cái tên yêu nghiệt này, đúng là tức chết cô mà. Sao có thể đẹp trai từ nhỏ đến lớn hay vậy? Cô nhớ lúc trước cô cũng vì cái nét mặt này mà đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/363017/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.