Tần Gia Hào nghe Hứa Kiệt nói xong, trong đầu liền nảy lên nhiều suy nghĩ, anh không thể bỏ mặc Khả Hân mà chọn Ngọc Diệp, anh cũng không thể chọn Khả Hân mà để Ngọc Diệp lại. Anh nhìn chằm chằm vào căn phòng có Ngọc Diệp khiến Khả Hân bắt đầu lo lắng “ Gia Hào! Anh mau cứu em với ” Khả Hân liền lên tiếng dời đi sự chú ý của Gia Hào đối với căn phòng có chứa Ngọc Diệp Tần Gia Hào nhìn Khả Hân trong lòng đấu tranh liên tục, khi nãy Hứa Kiệt nói Ngọc Diệp phản kháng mạnh đến mức phải cho uống thuốc ngủ. Khả Hân hiện tại không ổn lắm, anh sẽ quay lại cứu lấy Ngọc Diệp sau vậy Trong căn phòng Ngọc Diệp nghe rõ mồn một, trong đầu cô hiện lên là tiểu bảo bối, cô sợ, cô bắt đầu sợ rồi, cô muốn kêu anh, muốn nói anh nghe đây là âm mưu của Khả Hân nhưng cô không thể la lên, cũng không thể di chuyển lại cửa. Làm ơn đi Gia Hào đừng tin họ, làm ơn đừng chọn Khả Hân, trong lòng cô lo lắng bất an không ngừng Hứa Kiệt nhìn thấy Tần Gia Hào im lặng suy nghĩ liền thấy vui trong lòng, hắn ta gấp gáp hối thúc “ Mày chọn lẹ đi, không tao giết cả hai bây giờ ” “ Mau thả Khả Hân ra đi ” Tần Gia Hào lên tiếng, giọng đầy lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khi Ngọc Diệp nghe xong liền cảm thấy trời đất sụp đổ “ Ồ ngày không quan tâm vợ mình sao? ” Hứa Kiệt nhướn mày trêu chọc anh “ Tao nói mày thả Khả Hân ra ” Tần Gia Hào trong lòng bây giờ khó chịu vô cùng “ Thả con nhỏ này ra ” Hứa Kiệt ra lệnh cho đàn em gần đó thả Khả Hân ra. Khả Hân vừa được thả liền chạy lại ôm chầm lấy Gia Hào khóc lóc, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ vô cùng Ngọc Diệp liên tục lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra. Đừng mà Gia Hào làm ơn hãy cứu con, em xin anh. Ngọc Diệp không thể nói thành tiếng mà chỉ ú ớ vì khi nãy Hứa Kiệt đã lấy băng keo dán miệng cô lại Tần Gia Hào ôm lấy Khả Hân, ánh mắt nhìn vào căn phòng có Ngọc Diệp. Tiểu Diệp đợi anh! Anh nhất định sẽ quay lại đưa em ra khỏi đây. Tần Gia Hào liền bế lấy Khả Hân bước ra khỏi căn nhà nhỏ đó. Khả Hân trong lòng vui vẻ vô cùng Cô thua rồi Mạc Gia Uyên cô thật sự đã thua tôi rồi Ngọc Diệp dường như tuyệt vọng, xem ra trong lòng anh thật sự chưa bao giờ có cô. Tại sao cô lại nghĩ rằng anh sẽ cứu lấy mình chứ, cô có quá ngu ngốc quá không? Tiểu bảo bối ngoan! Xem ra mẹ không thể bảo vệ con rồi Điện thoại của Ngọc Diệp được Mạc Tư Thần cài định vị nên rất nhanh anh đã tìm ra vị trí của cô, nhưng anh đi chỉ một mình, anh đã gửi định vị cho trợ lí không lâu sau nữa người của anh sẽ đến
Giây phút Hứa Kiệt đứng dậy đi về hướng phòng của Ngọc Diệp thì, ba phát súng vang lên, ghim thẳng vào đầu hai tên thuộc hạ và chân của hắn ta Mạc Tư Thần bắn thêm mấy phát vào chân còn lại và tay của Hứa Kiệt khiến hắn ta ngã ngay ra đất mà không thể đứng lên “ Ngay từ đầu tao đã nói, đừng động đến em gái tao rồi mà? ” Mạc Tư Thần với gương mặt sát khí đằng đằng đi đến nói, anh còn thuận chân đạp lên vết thương của Hứa Kiệt Anh không do dự một chân đạp thẳng vào cánh cửa khiến nó bật ra. Ngọc Diệp khi nãy nghe thấy tiếng súng liền sợ hãi, tiếng cánh cửa bật ra khiến cô sợ đến mức gồng mình lên Mạc Tư Thần đi thẳng lại chổ cô, cởi trói cho cô liền thấy cô có ý phản kháng, anh liền lên tiếng “ Đừng sợ! Là anh Tư Thần đây, ngoan chịu đau một tí anh mang em ra khỏi đây ngay ” “ Cả mày và nó không thoát khỏi đây đâu. Tao đã đặt sẵn bom ở đây rồi, chỉ còn mấy giây nữa thôi nơi này sẽ nổ tung ” Hứa Kiệt nằm dưới đất bật cười, hắn ta không thể thoát khỏi đây thì Mạc Tư Thần cũng đừng hòng, hắn ta không ngờ lâu ngày không chạm trán Mạc Tư Thần lại có thể nhanh nhẹn và bắn súng chuẩn đến vậy Hứa Kiệt vừa dứt câu tiếng giây đếm ngược của quả bom cũng bắt đầu vang lên, động tác của Mạc Tư Thần ngày càng nhanh hơn, tim đập liên hồi, anh nhất định phải mang Gia Uyên rời đi, rời khỏi đây “ Anh mau đi đi. Không cần lo cho em, em không sao đâu ” Ngọc Diệp nghe vậy liền buông xuôi, không muốn Mạc Tư Thần vì mình mà chết, như vậy cô sẽ hận bản thân xuốt đời mất “ Đừng sợ sắp xong rồi, anh sẽ mang em an toàn rời khỏi đây ” Dứt câu cũng là lúc Tư Thần cởi trói cho cô xong, anh còn cầm lấy khẩu súng bắn vào người của Hứa Kiệt, hắn ta dám động đến em gái anh có chết trăm ngàn lần cũng không đủ Mạc Tư Thần bế cô lên sau đó liền chạy vụt nhanh ra đường phía sau căn nhà nhỏ, anh chạy rất nhanh khi cả hai vừa rời khỏi căn nhà, thì căn nhà cũng đã nổ tung lên khiến cả hai người đều văng ra xa. Mạc Tư Thần nhanh tay ôm lấy đầu nằm rạp xuống đất, vì khoản cách khá gần nên trên người Mạc Tư Thần đầy ấp vết thương. Ngọc Diệp liền ngất đi ngay sau đó Mạc Tư Thần bế cô lên vừa bước đi được mấy bước thì ngất đi, cả hai người nằm trên bãi cỏ hoang trên người đầy thương tích Cùng lúc đó một chiếc BMW chạy ngang qua dừng lại, người đàn ông trên xe liền kêu người xuống dìu Mạc Tư Thần và Ngọc Diệp lên xe, ánh mắt anh ta nhìn Ngọc Diệp rất ôn nhi và dịu dàng. Khi nãy anh ta thấy bóng dáng thấo thoát rồi sau đó liền thấy ngã xuống, không ngờ lại là Ngọc Diệp Anh ta liền cho tài xế lái xe nhanh đến sân bay, bay thẳng về Pháp không một chút do dự, nhìn cả hai người họ xem ra bị thương không hề nhẹ, nhưng tại sao lại bị thương đến mức này chứ, rốt cuộc là đã có chuyện gì
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]