Cuộc sống của cô đều như vậy tẻ nhạt, có lần cô muốn nhìn thấy anh liền ghé ngang công ty thấy được anh rồi rời đi
Cũng may sân ở biệt thự này vừa thoát mát lại rất đẹp. Ngọc Diệp liền cầm bút và giấy ra ngồi trên ghế vẽ ra những bức tranh mà cô thích, nhưng dù có cố gắng nhìn thế nào cũng cảm thấy nét vẽ của cô rất buồn
Đang ngồi vẽ thì cô liền nghe tiếng cún con
“ Gâu...gâu...gâu ”
Cô liền lần theo tiếng kêu đó đi đến mở cửa ngoài ra liền thấy một chú chó phốc nhỏ màu trắng rất đáng yêu, không cầm lòng được liền bế lên nâng niu chú chó rất ngoan nằm gọn trong lòng cô
“ Này em bị lạc sao? Chị chưa thấy em bao giờ ”
Cô vừa vuốt tấm lưng mượt mà vừa vô thức mỉm cười nói chuyện với nó, chú cún cũng rất ngoan ngoãn dường như nó rất thích cô thì phải
Cách đó không xa có một người đàn ông đang đi lại chổ cô
“ Cô gì ơi cô có thể cho tôi xin lại chú cún này được không, tôi vừa mới đi mua đồ về đã thấy nó chạy lung tung đâu mất ” Người đàn ông này nhìn cô rất ấm áp lên tiếng
“ À đây sao này anh cẩn thận một chút để bé chạy lung tung rất nguy hiểm ” Ngọc Diệp liền đưa chú cún con lại cho anh rồi nhắc nhở
“ Cảm ơn cô mà cô tên gì vậy? ” Giây phút cô ngước lên nhìn anh trả lại chú cún anh đã mất mấy giây định hình. Đôi mắt này thật sự rất giống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/362944/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.