Mấy ngày trôi qua Gia Hào vì bận lo chuyện công ty nên cũng chẳng để tâm đến những gì Dư Nhất Minh nói. Còn Ngọc Diệp thì vẫn vậy chẳng khá hơn là bao vẫn nằm đấy không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại sớm
Dư Nhất Minh hằng ngày đều đến thăm cô ai không biết cứ nghĩ anh là chồng cô chứ không phải Gia Hào
“ Nếu tôi gặp em sớm hơn có phải sẽ tốt hơn không? ” Dư Nhất Minh nhìn cô nói lời nói đầy ấp sự đau lòng của anh
Kì lạ là hôm nay Tần Gia Hào cũng đến nhưng lại đến vào buổi tối cũng chẳng vào chỉ đứng bên ngoài nhìn cô đang đeo ống thở, bên ngực trái lại nhói lên. Anh đành quay lưng lại rời đi nhưng giây phút anh rời đi thì bác sĩ và y tá đều vội vàng đưa cô đến phòng cấp cứu
Từ Hàn Vũ và cả Dư Nhất Minh đều hay tin mà chạy đến chỉ có Tần Gia Hào rời đi không hay biết gì
Phải cấp cứu mất một lúc đèn phòng cấp cứu mới tắt bác sĩ bước ra “ Khi nảy nhịp tim cô đấy đột nhiên giảm đi không rõ lý do ”
Cả hai người đàn ông đều đơ cả người sao đột nhiên lại giảm chứ. Nhưng mà cũng thật may, may mà cô không sao
Sáng hôm sau đột nhiên cô khó khăn mở mắt ra, căn phòng màu trắng toát hiện ra trước mắt cô, trong phòng chỉ có mình cô
Đột nhiên thấy y tá cô liền khó khăn lên tiếng “ Tôi nằm đây bao lâu rồi? ”
Y tá cũng không ngần ngại mà trả lời “ Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/362932/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.