Sáng hôm sau anh thức dậy chuẩn bị đi làm thì nghe quản gia nói, cô đã ra ngoài từ sớm. Mà anh cũng chẳng quan tâm chi cho mệt
Ngọc Diệp đến thăm mộ của bà cô đi cùng Mộ Ý Thư, sẵn tiện hai người đi ăn rồi cùng nhau trò truyện dù sau thì cũng lâu rồi mới gặp
“ Này Ngọc Diệp cậu thật sự muốn nghĩ học sao? ” Mộ Ý Thư nghe cô nói là Gia Hào không cho cô đến trường nhưng không nói lý do tại sao lại vậy
“ Tớ muốn đi học thì được sao? ” Ngọc Diệp gõ vào trán của Mộ Ý Thư một cái rồi mỉm cười che đi sự khốn khổ trong cô
“ Được rồi chúng ta đi mua sắm thôi đừng buồn nữa ” Nói rồi Mộ Ý Thư kéo tay Ngọc Diệp rời khỏi nghĩa trang, không phải cô không nhìn ra nổi khổ của Ngọc Diệp nhưng cô cũng chẳng thể làm gì Gia Hào
Cả hai rời khỏi nghĩa trang liền đến trung tâm thương mại. Mộ Ý Thư lựa hết cái này đến cái khác nhưng vẫn không vừa ý, đột nhiên nhìn thấy chiếc váy trắng trể vai rất xinh liền cầm lên xoay qua Ngọc Diệp ướm thử liền gật gù
“ Cậu mặc cái này thật sự đẹp đấy, lấy cái này đi ” Ý Thư nói xong liền kéo tay cô đến quầy tính tiền chưa kịp để cô phản ứng
Đang tính tiền thì một giọng nói vang lên “ Tôi lấy cái này trả giá gấp đôi ” giọng nói này chẳng ai khác là của một cô gái rất xinh, cô ta nhìn cô chằm chằm rồi mỉm cười khinh thường
“ Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/362929/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.