Dư Nhất Minh và Từ Hàn Vũ hai người như nước với lửa bây giờ lại dính nhau như sam. Nếu hôm đó hai người không uống say rồi lầm lỡ thì xem ra bây giờ bọn họ vẫn đấu võ mồm với nhau rồi.
“ Từ Hàn Vũ! Anh mau cút khỏi nhà tôi mau ” Dư Nhất Minh tức giận tung một cước khiến Từ Hàn Vũ từ trên sofa mà ngã nhàu xuống nền.
Từ Hàn Vũ đóng khoá cả căn nhà mình sau đó đi qua mặt dày xin Dư Nhất Minh ở ké. Dư Nhất Minh nhẹ dạ cả tin cho anh ở ké xong anh liền ngày nào cũng hành cậu ra bã.
“ Đồ độc ác, thấy tôi còn nhà để về không hả? ” Từ Hàn Vũ xoa xoa cái mông của mình nhìn Dư Nhất Minh nói.
“ Là do anh tự làm tự chịu, anh mau cút khỏi đi nhanh lên, nếu không tôi đánh chết anh ” Dư Nhất Minh cầm lấy gối ném tiếp vào người Từ Hàn Vũ quát lớn.
Từ Hàn Vũ không nói nữa, liền giở trò nũng nịu “ Thôi mà Nhất Minh, tôi dẫn cậu đi ăn được không? Cho tôi ngủ nhờ vài hôm nữa nhé ”
Dư Nhất Minh khoé môi giật giật im lặng không nói, anh nhìn Từ Hàn Vũ cũng không nỡ đuổi anh ta đi.
“ Nếu anh không an phận, tôi nhất định bắn chết anh ” Dư Nhất Minh lên tiếng cảnh cáo.
“ Cậu thích tôi như vậy sẽ không bắn chết tôi đâu ” Từ Hàn Vũ nhanh chân ôm lấy Dư Nhất Minh đè ra sofa vẻ mặt đắc ý nói.
Dư Nhất Minh không nhịn nổi nữa liền đá anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/1840310/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.