Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao Hạ Tiêu Lạc mới chịu mở mắt tỉnh dậy. Nhìn người bên cạnh vẫn còn đang say giấc mộng cô nhẹ nhàng nhấc tay Kiều Trạch Dương đang đặt trên bụng cô ra nhưng lại bị anh kéo lại.
Kiều Trạch Dương vốn có tính nhạy bén nên khi cô chạm vào tay anh là anh đã tỉnh rồi.
"Em đi làm sao?"
"Không chiều em mới đi"
"Vậy ngủ thêm chút nữa đi"
"Anh không đi làm à"
"Có"
"Vậy còn không mau dậy trễ làm bây giờ"
"Anh đi trễ ai dám nói gì anh"
Cô bất lực với anh dũng anh là chủ anh có quyền anh muốn làm gì chả được đi trễ đố ai dám trừ lương anh. Tay cô nghịch ngợm vẽ vài vòng trên ngực anh. Anh vẫn nhắm mắt như ngủ mặc cô làm gì
Bây giờ cô mới để ý trên cổ anh có đeo một sợi dây chuyền. Vì tôi qua hai người làm việc trong bóng tối nên cô không thể nhìn thấy được gì. Mặt dây chuyền hình chữ D nhưng điểm đặc biệt là đè trên chữ D còn một chữ nữa đó là chữ L.
Đây chẳng phải là chữ cái tên của cô với tên của anh sao? Ai nhìn vào sợi dây chuyền sẽ chỉ nhìn được L nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhìn thấy chữ D bên dưới. Hạ Tiêu Lạc đưa tay nâng mặt dây chuyền lên nhìn
"Là tên của anh và em?"
Kiều Trạch Dương không trả lời chỉ "Ừ" một tiếng trong cổ họng
Vì Hạ Tiêu Lạc thấp hơn anh nên nói chuyện cô phải ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-doc-sung-vo-yeu/2693056/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.