Lúc Giang Yến Ly từ trường quay đi ra, quên mất chiếc áo khoác lúc mặc tới, gió lạnh bên ngoài khiến chân cô run lên.
Chị Trần đuổi theo, vội vàng khoác áo khoác cho cô, không khỏi nhỏ giọng trách mắng:
“Em không để ý thân thể của mình một chút được hả? Sắp vào đông rồi, áo khoác cũng không chịu mặc vào. Đến lúc đó bị cảm lạnh, đừng hòng chị chăm sóc cho em.”
Từ trước đến giờ chị Trần luôn là người ngoài lạnh trong nóng. Dù nói như vậy, nhưng đôi tay vẫn nhanh chóng cài chặt nút áo cho Giang Yến Ly, tránh để cho cô bị lạnh.
Giang Yến Ly mặt không chút biểu cảm ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Đúng là rất lạnh!”
Giang Yến Ly nhìn thoát qua một góc, lập tức bước nhanh về xe đưa đón.
Vừa mở cửa xe, cô vừa bước một chân lên xe thì bất ngờ bị một lực kéo mạnh cô ra khỏi xe một cách không thương tiếc.
Giang Yến Ly không đứng vững, loạng choạng vài bước. Mắt cá chân lập tức bị lật, khiến cô hít sâu một hơi.
Cô quay đầu lạnh lùng nhìn người vừa đến, khuôn mặt đã bị che kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nhưng chỉ cần liếc một cái, Giang Yến Ly cũng có thể nhận ra người này là ai.
Giang Dự, em trai của cô!
“Em theo dõi chị?”
Giang Yến Ly trở nên căng thẳng, lặp tức nhìn xung quanh bốn phía. Sau khi xác định không có người nào khác thì mới thấp giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-danh-mat-em/2952421/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.