Nghe vậy, Giang Yến Ly dừng lại, cổ họng không tự chủ được thắt lại.
“Buổi tối trở về Thụy Uyển một chuyến đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Giang Yến Ly suy nghĩ vài giây, không dây dưa với anh về đề tài này nữa.
Nhìn thấy chị Trần cầm thuốc chống viêm và giảm đau đến, cô đứng dậy. Nhưng chân vẫn còn yếu nên chỉ có thể dựa nửa người vào tường để giữ thăng bằng.
“Chào Tiêu tổng.”
Chị Trần đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Tiêu Ân Tuấn xuất hiện ở chỗ này, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hợp lý.
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, trong tiềm thức chị Trần còn tưởng rằng Tiêu tổng này tới đây chăm sóc cho Giang Yến Ly, vội vàng đỡ cánh tay của cô:
“Yến Ly, còn đứng sửng ra đó làm gì, mau bảo Tiêu tổng ôm em lên xe đi.”
“Không phải xe của các người còn đang chờ bên ngoài sao?” Tiêu Ân Tuấn trầm giọng nói:
“Lúc nãy cô ta tự đi vào được, thì bây giờ cũng tự đi ra đi.”
Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.
Vừa bước lên một bước, hắn lại nghĩ đến cái gì, quay đầu bổ sung một câu:
“Tối nay tôi phải ăn cơm với Di Y, không trở về được.”
Xem ra anh cũng không có ý định nghe cô nói cái gì.
Không muốn nghe, cũng không tò mò.
Giang Yến Ly trầm mặc một lát, lại lập tức mở miệng: “Là chuyện dạy múa cho Tần Di Y.”
Quả nhiên, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-danh-mat-em/2952418/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.