Nghe giọng nói ngọt ngào từ đầu bên kia ống nghe, ngực Giang Yến Ly đột nhiên thắt lại.
Cô ngước mắt nhìn về phía phòng tắm, im lặng vài giây mới chậm rãi mở miệng: “Tiêu Ân Tuấn đang tắm.”
Không có thăng trầm trong giọng điệu, tựa như chính chủ tuyên bố chủ quyền.
Tần Di Y ở đầu dây bên kia hiển nhiên bị dọa sợ, hờn dỗi cùng vui vẻ vừa rồi bị quét sạch, trở nên lắp bắp: “Vậy... vậy em cúp máy trước, chúc chị Yến Ly ngủ ngon.”
Ngữ điệu Giang Yến Ly vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Chúc ngủ ngon, ngủ sớm một chút.”
Cô vừa đặt điện thoại xuống, tiếng nước trong phòng tắm liền ngừng lại, người đàn ông quấn một chiếc khăn tắm đi ra, đầu còn chưa khô hẳn, sợi tóc còn hơi ẩm ướt, lộ ra nửa người trên cường tráng.
“Vừa rồi đang nói chuyện với ai?” Tiêu Ân Tuấn nhìn mặt Giang Yến Ly, hơi híp mắt lại.
“Vừa rồi Tần Di Y gọi điện thoại cho anh.” Giang Yến Ly thành thật nói: “Tôi nói với cô ấy là anh đang tắm, không tiện trả lời.”
Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn lóe lên, giọng trầm xuống: “Vì sao không thông báo cho tôi, lại tự tiện nhận điện thoại?”
“Vừa rồi tôi đã gọi anh, nhưng tiếng nước trong phòng tắm quá lớn, anh không nghe thấy.” Giang Yến Ly lạnh nhạt, mặt không đổi sắc nói dối.
Tiêu Ân Tuấn không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua bàn tay có chút mất tự nhiên của cô, khẽ giễu cợt một tiếng:
“Vậy sao? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-danh-mat-em/2952414/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.