Giang Yến Ly nâng mắt lên, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Ân Tuấn, lạnh nhạt chống lại ánh mắt của hắn:
“Không phải trước đó anh cùng Tần Di Y đã ăn cơm rồi sao, sao có thể đói được?”
Lúc nói ra lời này, trong lòng còn có một chút oán hận mà chính cô cũng không nhận ra. Nó cũng chỉ thoáng qua mà thôi, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị xem nhẹ rồi bỏ qua.
Khóe mắt cùng lông mày của Tiêu Ân Tuấn vốn đã lạnh lùng, lúc này càng thêm thâm trầm hơn:
“Lúc đó không có khẩu vị, ăn không nhiều lắm. Hiện tại đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.”
Giang Yến Ly biết đây là ý nghĩa gì.
Từ một khắc vừa rồi, ý tứ trong lời nói của hai người bọn họ, sớm đã không còn là ăn cơm nữa rồi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt Tiêu Ân Tuấn u ám, nhưng trong đó lại như có lửa bốc cháy.
Vốn tưởng rằng đêm nay Tiêu Ân Tuấn sẽ không về, Giang Yến Ly vừa mới thay xong váy ngủ, đang chuẩn bị lên giường.
Một đôi chân dài trắng nõn lộ ra, dây áo mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào. Da thịt trước ngực trắng như tuyết. Đường nét hoàn mỹ kiêu hãnh hấp dẫn trí tưởng tượng của người ta, còn có vài sợi tóc bị mắc kẹt trong khe rãnh kia, dụ dỗ lòng người.
Đôi mắt Tiêu Ân Tuấn trở nên tối hơn.
Giang Yến Ly rũ mắt, cắn cắn môi: “Hiện tại không có gì để ăn, tôi đổ hết vào thùng rác rồi.”
Tiêu Ân Tuấn không thèm để ý, tùy ý cởi nút áo sơ mi, đôi mắt nhuộm một tầng tối tăm.
Anh đi thẳng đến, bàn tay đặt trên lưng cô, ôm cô vào lòng.
Thanh âm của anh đè nén khàn khàn: "Cô nói thử xem tôi muốn ăn cái gì, hửh?”
Tay Giang Yến Ly bị ép đặt trước ngực anh, cô cuộn tròn trong lòng Tiêu Ân Tuấn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy yết hầu đang lên xuống của anh, còn có hơi thở phập phồng.
Giang Yến Ly ngửi thấy trên người hắn khí tức lạnh lẽo quen thuộc, đây là thứ bình thường cô khao khát nhất.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hôm nay nó lại vô cớ xen lẫn hương dâu tây ngọt ngào.
Không phải hương vị của cô!
Giang Yến Ly lập tức cảm thấy có chút mâu thuẫn, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại từng bước đẩy cô vào tường, không cho cô giãy dụa.
Tiêu Ân Tuấn còn nhớ rõ trong điện thoại. Giọng điệu Giang Yến Ly quyết tuyệt bảo hắn trở về. Vì vậy giọng nói của hắn không khỏi mang theo ý cười mà nói:
“Mấy ngày không được tôi chạm vào, liền muốn rồi?”
Lông mi Giang Yến Ly run lên.
Cô không biết Tiêu Ân Tuấn lấy từ đâu ra kết luận này, nhưng tay anh đã đặt lên eo cô, tâm tình có vẻ rất tốt:
“Nếu đã như vậy, hôm nay cô liền chủ động một chút đi.”
Giang Yến Ly ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đàn ông. Chiếc cổ thon dài của cô ưỡn lên, cả người giống như một con thiên nga trắng cao quý, bỗng nhiên nở nụ cười, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ:
“Vậy anh đi tắm trước đi..."
Giang Yến Ly hiếm khi có giọng điệu làm nũng. Cổ họng Tiêu Ân Tuấn giật giật.
Tiêu Ân Tuấn cho rằng đó là lời mời nhiệt tình của Giang Yến Ly, nhưng thực ra cô chỉ là không chịu nổi mùi của phụ nữ khác trên người anh mà thôi.
Nó sẽ khiến cô ghê tởm đến nỗi cô thậm chí không muốn diễn vở kịch này.
Thấy anh đứng yên, Giang Yến Ly dứt khoát kiễng chân, hôn khóe miệng hắn một cái để trấn an, bắt đầu thúc giục: “Mau lên.”
Âm cuối Giang Yến Ly kéo nhẹ, mang theo chút lười biếng trong vô thức.
Con ngươi Tiêu Ân Tuấn càng thêm tối lại, hai tay vòng qua eo cô không nỡ buông ra, môi mỏng mát lạnh cọ sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn:
“Ngoan, cùng nhau tắm đi.”
Giang Yến Ly vốn là cự tuyệt. Tắm với anh ta thì không chỉ là tắm nữa rồi.
Nhưng một khi Tiêu Ân Tuấn hứng lên, bất kỳ sự phản kháng nào của cô đều là vô dụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]