- Bọn trẻ ở cô nhi viện ?
- Vâng, thường thì mỗi tháng em sẽ tới một lần, nhưng dạo này bận việc lại còn làm nhiệm vụ nữa, nên em không tới. Em định lần này về thành phố sẽ thăm bọn nhỏ.
- Anh đi chung có được không ?
- Đương nhiên rồi, em chỉ sợ anh có việc nên mới không rủ anh đi chung thôi.
- Làm gì có chứ, bảo bối là được đặt ở trên hết mà.
- Miệng với lưỡi ngọt như đường.
- Thật sao, thế em có thích không ?
Tử Hạ nhào vào lòng Thành Duệ khiến anh có chút bất ngờ nhưng rồi cũng tiêu hóa kịp, anh ôm cô. Tử Hạ trong lòng anh gật gật đầu, sau đó lâm vào giấc ngủ ngon lành. Thành Duệ không nỡ để cô giật mình nên ngồi trên ghế mà ôm cô ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, Tử Hạ cũng nhanh chóng xuất viện, cả đội trở về thành phố S. Tử Đông và Tử Thu cũng tới tiễn cả đội. Thành Duệ thấy Tử Đông thân thiết với Tử Hạ không khỏi bực mình mà lườm cho cậu một cái khiến Tử Thu cũng sợ lây.
Thấm thoát đến trưa thì cả đội cũng về tới nơi thân thuộc. Ai cũng về nhà nấy để nghỉ ngơi, chuyện gì cũng để qua một bên. Tử Hạ vừa về tới thì nhận được cuộc gọi của cặp sinh đôi kia. Dường như chúng rất quý cô.
- Hai em gọi chị có gì sao ?
- Không có ạ, chị về tới nhà chưa ?
- Chị vừa về tới.
- Thế chị nghỉ ngơi đi ạ, bọn em chỉ muốn hỏi thế thôi, làm phiền chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831882/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.