Tử Hạ ngồi trên xe tranh thủ thời gian gọi cho những người thân cô biết chuyện này. Tất cả đều vui mừng. Ai cũng cảm giác như bị Tử Hạ lôi từ địa ngục trở lại trần gian. Thành Duệ vừa nhìn thấy ánh sáng thì Tử Hạ cũng có bản xét nghiệm đúng đắn. Đúng là một ngày vui mà.
- Bảo bối, em nói xem. Em giấu anh như thế có nên phạt gì không ?
- Phạt gì chứ. Dù sao mọi chuyện cũng êm xuôi rồi, anh muốn em làm gì ?
- Đã bao lâu anh không ăn em rồi nhỉ ? Tối nay em sẽ biết tay anh.
Tử Hạ sớm biết khi trở lại anh sẽ như thế này nên cũng không quá bất ngờ mấy. Thấy cô ngoan ngoãn rúc đầu vào trong người mình, anh thỏa mãn gật đầu.
- Chiều nay em muốn đi đến Hàn Sát không ? Đã lâu không thấy em đến, em chỉ ở nhà chăm sóc anh. Có muốn cùng anh đấu một trận không ?
- Được thôi, em rất mong chờ.
Tử Hạ nghe Thành Duệ nói vậy cũng ngứa ngáy tay chân. Bây giờ hai người quả thật sức mạnh không hơn không kém là bao, chỉ có trên giường Tử Hạ mới thua Thành Duệ thôi
Cả hai nhanh chóng tới Hàn Sát, vừa tới khi vừa hay Phong Lãnh cũng đang tổ chức thi đấu cho những thành viên.
Đương nhiên Tử Hạ và Thành Duệ đứng ở ngoài xem. Hai người sẽ đấu cuối cùng.
Thấm thoát gần 1 giờ trôi qua, cũng đã tới trận đấu mà mọi người rất mong chờ.
- Xin chỉ giáo thêm.
Nhìn vẻ lạnh lùng thêm nụ cười của Tử Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831870/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.