- Anh nói xem, Duệ sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng sao ?
Tử Hạ lắp bắp nói, mặt quay sang chỗ khác. Tử Thiên chỉ thở dài.
- Chúng ta sẽ tìm ra cách. Em đừng bi quan như thế.
- Đúng rồi đó, anh ta nhất định sẽ không sao. Cậu đừng lo lắng quá nữa.
- Ừ...
Tử Hạ nhìn cô bạn đang dựa vào mình. Kha Nguyệt vẫn chưa nhớ lại thêm điều gì. Lòng cô lại thêm một lo lắng. Nếu Kha Nguyệt không nhớ thì sẽ khá nguy hiểm khi cô không thể tự bảo vệ mình.
- Tôi rất tiếc nhưng loại độc này chúng tôi không thể giải. Tôi đã xử lí mắt của bệnh nhân. Hiện tại anh ấy đã tạm ổn. Người nhà có thể vào thăm.
- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
Tử Thiên thấy em mình không có phản ứng nào thì đứng dậy trả lời bác sĩ.
- Tiểu Hạ, em vào thăm cậu ta chứ ?
- Đương nhiên rồi ạ. A Thành, anh trông coi vợ anh đấy
- Tôi biết rồi.
Tử Hạ lê từng bước nặng nề vào phòng bệnh. Cô đến bên cạnh Thành Duệ rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
- Tiểu Hạ, nếu anh nhớ không nhầm thì em có thể chữa trị vết thương mà ?
- Sức mạnh của em không có tác dụng với độc tố.
Anh đã thông báo cho Bố biết về việc này rồi đúng không ?
- Ừ...
- Ông ấy có trách móc em gì không ?
- Không. Ông ấy chỉ bảo rằng chúng ta nên trở về sớm. Em cũng không cần tự trách bản thân nữa, ông ấy hiểu em là người không muốn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831863/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.