Kha Nguyệt thấy Tử Hạ đã nằm bất động trên sàn nhà, liền hoảng sợ ngồi xuống lay cô.
- Cậu... cậu...
- Tớ không sao... bây giờ làm theo lời tớ nói...
- Được, cậu nói đi...
- Cậu ngồi thấp xuống, tiến đến cửa sổ và kéo rèm lại... làm thật nhanh.. sau đó lại ngồi xuống.. bấm cái nút đỏ ở đầu giường... nhanh lên...
Mắt Tử Hạ nặng trĩu nhưng vẫn cố gượng không nhắm lại. Kha Nguyệt làm theo lời của Tử Hạ bảo.
" Có vẻ mất trí nhớ nhưng thân thủ vẫn còn nguyên..."
Sau đó thì bác sĩ theo chuông báo động tìm tới phòng của Kha Nguyệt, thấy Tử Hạ như vậy, họ nhanh chóng đưa vào phòng khác cấp cứu. Tên bắn tỉa ở ngôi nhà kia bực tức bỏ đi.
- Này, A Thành, nãy giờ cậu đi đâu thế ?
- À, tôi đi công chuyện xíu. Tiếp tục điều tra thôi.
- Được.
- Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ?
- Cô ấy vẫn còn tỉnh táo lắm, còn dặn tôi giữ bí mật giúp cô ấy. Tuy nhiên vết thương không nhẹ, viên đạn cắm rất sâu, nên hạn chế cử động mạnh.
- Vâng, tôi biết rồi.
Kha Nguyệt cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi đi vào phòng.
- Cậu có đau không ?
- Đương nhiên là có rồi, nhưng tớ vẫn sống là được rồi.
- Lúc nãy chuyện gì xảy ra thế ? Tớ vừa quay qua quay lại thì thấy cậu nằm cùng vũng máu rồi.
- Có một tên bắn tỉa trên tòa nhà phía cửa sổ phòng. Có lẽ mục tiêu là cậu, nhưng không hiểu sao lại trúng tớ.
- Tớ xin lỗi vì đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831857/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.