[ Khuyến cáo, đọc giả chỉ đọc, không làm theo bất kì hành vi nào. Tác giả sẽ không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức ]
Thời gian bắt đầu đếm ngược, trên tay Tử Hạ đang là khẩu súng.
- Hàn Thành Duệ, anh nhớ lúc anh cầu hôn em anh đã nói gì không ? Anh nói là số phận mang em đến bên anh. Nhưng có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ. Ở bên em, anh lần lượt gặp nguy hiểm. Ở bên anh em mang lại nguy hiểm cho anh, anh không hề để ý tới nó mà luôn mang lại cho em những kí ức đẹp nhất của thanh xuân em, là những thứ em không thể nào quên. Em mong sau này anh sẽ quên em đi mà bước tiếp trên con đường đời của anh. Tạm biệt, em yêu anh, mãi mãi là như vậy
ĐOÀNG.
Tiếng súng vang lên chói tai, vừa kịp lúc hết 30 giây. Tử Thiên cùng Kha Nguyệt, Minh Thành, Phong Lãnh và ba mẹ mình đã tới, nhưng lại muộn mất 5 giây. Trong bóng tối đó, cái dáng nhỏ nhắn ấy dần ngã về sau, nhưng ở phía trước có người đẩy cô, còn trao cho cô một nụ hôn.
- Cuối cùng em cũng đến.
- Anh.... anh....
- Anh làm sao, anh đang đứng trước mặt em này.
- Tại sao anh lại mất tích trong buổi lễ ấy chứ...
- Anh có lí do riêng, nhưng chẳng phải bây giờ anh cũng đã trở về bên em rồi sao, nha đầu ngốc, em nhìn lên bên trên tòa nhà kia đi.
Tử Thiên cùng mọi người đã tiến tới gần hơn, nghe thấy vậy, tất cả đều ngước lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831847/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.