Tại bệnh viện, ba mẹ Tử Hạ đang được cấp cứu. Tử Hạ vừa xử lí vết thương xong thì đi ra ngồi trước của phòng cấp cứu.
Đèn phẫu thuật tắt.
- Bác sĩ, ba mẹ tôi sao rồi ?
- Ba cô thì đã ổn, mẹ cô thì...
- Thì sao thưa bác sĩ ?
- Có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt cô. Cô ngã xuống trước cửa phòng phẫu thuật. Vị bác sĩ kia lắc đầu rồi rời đi. Thành Duệ cùng Tử Thiên tiến tới đỡ cô dậy.
- Em muốn... vào thăm mẹ.
- Được.
Tử Hạ vào trong, Tử Thiên và Thành Duệ đứng bên ngoài chờ cô.
- Mẹ.... - cô nắm lấy tay bà nghẹn ngào đặt lên mặt. Bây giờ con chỉ muốn mẹ tỉnh lại thôi... con không muốn cả đời con không bao giờ được nói chuyện với mẹ nữa, càng không muốn hôn lễ của con không có mẹ... mẹ làm gì con cũng được.. thương anh hai hơn cũng được... không yêu thương con cũng được... la mắng con cũng được... con không muốn thiếu vắng tình thương từ mẹ... mẹ ơi mau tỉnh lại đi...
Nước mắt một lần nữa ướt đẫm đôi mi cô, lăn dài trên má. Bất ngờ đã xảy ra. Có một đôi tay nào đó vuốt nhẹ nước mắt trên gương mặt cô, rồi đặt ở mắt trái đang băng bó của cô.
- Con hứa chứ ?
- Vâng, con hứa... con chỉ cần mẹ tỉnh lại thôi...
- Không phải ta tỉnh lại rồi sao, nha đầu ngốc.
Tử Hạ nghe câu nói đó thì giật bắn mình.
- Ta vẫn ổn, còn ổn hơn ba con. Khi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831845/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.