- Anh... sao lại .... ở đây....
Tử Hạ không tin vào mắt mình. Trước mặt cô là Thành Duệ. Mùi máu tanh nồng nặc. Thành Duệ nhìn cô, mỉm cười rồi ngã xuống.
Cô mặc kệ vết thương đang làm đau mình mà chạy nhanh lại đỡ lấy anh.
- Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi...
- Anh... anh làm cái quái gì mà... người anh toàn máu thế này...
- Anh... leo xuống núi... bị trượt chân...
Thấy giọng nói của anh càng ngày càng yếu, Tử Hạ hốt hoảng nhẹ nhàng đỡ anh dậy, sau đó cố gắng đi về hướng nhà bà.
- Bà ơi, giúp con xử lí vết thương trên người anh ấy với...
- Được rồi, con đỡ nó vào nằm đi.
Tử Hạ để anh nằm trên giường, còn mình thì đóng cửa lại rồi tự xử lí vết thương.
Sau khi bà rửa vết thương và băng lại cho anh, cô để bà đi ngủ, còn mình thì ngồi canh anh tới sáng.
Sáng hôm sau.
Thành Duệ nằm ở trên giường từ từ mở mắt. Anh nhìn thấy cô bên cạnh, không dám chớp mắt vì sợ cô sẽ biến mất, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nước mắt rơi xuống...
- Sao anh lại khóc, em ở ngay trước mắt rồi mà, muốn em chết lắm à.
- Không, không có, không được nói bậy...
Anh ôm cô trong lòng mình, anh không biết cô bị thương nên siết chặt.
- Đau em...
Anh nghe thấy liền nới lỏng vòng tay, sau đó quét sơ ánh mắt lên người cô.
- Sao em lại bị thương ?
- Hiện tại em chỉ là một thường dân thôi, với em cũng không phải là người của làng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831827/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.