- Tao là tiểu thư nhà họ Lam, còn mày, mày là thứ gì mà tao không thể sỉ nhục ?
Tử Hạ không nói gì mà chỉ nở một nụ cười, nụ cười của sự khinh bỉ. Cô cùng Tử Thiên và Kha Nguyệt tiến tới một bàn trống và ngồi xuống.
- Lạc Khả Băng !!
- Tên tôi không phải loại người như cô gọi. Cô không có quyền để gọi.
Nói rồi Tử Hạ cầm lấy một li rượu và nhấp một ngụm.
- Mày dám khinh tao ?
Nói rồi Phương Du tiến tới, vơ tay định đánh, những người bên cạnh cũng hưởng ứng theo.
- Xin lỗi nhưng mong Lam tiểu thư giữ tự trọng. - Tử Thiên nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay đó. Đụng đến em gái anh trước mặt anh ư ? Mơ đi.
- Anh cùng họ với nó, dù sao anh cũng như nó, là thứ không cha không mẹ không rõ nguồn cội. Nhưng anh đẹp trai nên tôi sẽ cho anh một cơ hội. Làm bạn trai tôi, tôi sẽ tha cho anh.
Phương Du vừa nói vừa tiến sát vào Tử Thiên. Ánh mắt của anh y hệt như ánh mắt của Tử Hạ lúc nãy. Không nhầm đi đâu được
- Tôi xin lỗi vì chen ngang, nhưng cô nói tôi và anh ấy là thứ không cha không mẹ, không rõ nguồn cội ?
- Nhìn đôi mắt mày là hiểu, mày họ Lạc, nhưng đôi mắt hai màu, còn không phải là tạp chủng ?
- Ai bảo tôi họ Lạc nhỉ. À mà đúng rồi. Tên giả tôi đúng là Lạc Khả Băng, nhưng cô chưa nghe tên thật tôi mà ?
- Không lẽ mày...mày... là...
- Đúng vậy, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831810/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.