Tử Hạ vẫn nằm yên trong lòng Thành Duệ, cô thật sự thấy yên bình.
Bỗng Phong Lãnh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng liền mỉm cười. Tử Hạ mặt đỏ như trái cà chua chín liền ngóc đầu dậy. Phong Lãnh thấy phản ứng của cô làm ông chỉ biết cười.
- Tiểu Băng.
- Vâng ạ.
- Có người muốn gặp con ở phòng của ta, con đi mau đi.
- Vâng ạ.
Tử Hạ đi ra cửa, mang giày rồi chạy tới phòng của Phong Lãnh.
- Cậu tới rồi.
- Mạch Thiên ? Cậu tới đây làm gì ?
- Tôi tới để nhìn cậu thôi, cậu yên tâm, tôi không có ý gì khác.
- Cậu đến đây chỉ để nhìn tôi ?
- Đúng, nếu cậu có chuyện gấp, cậu có thể đi, còn nếu cậu rảnh có thể nói chuyện với tôi không ?
- Thưa bố, ai tìm cô ấy vậy ạ ?
- Là Mạch Thiên ?
- Cái gì chứ ?! Con phải đi tìm cô ấy.
- Làm gì mà con cuống cuồng như vậy, nó sẽ không dám làm gì Tiểu Băng đâu.
- Sao bố lại chắc chắn như thế ?
- Nó đến để gặp Tiểu Băng, nhưng nếu bây giờ Tiểu Băng chưa trở lại, có lẽ hai đứa nó đang đi dạo nói chuyện.
- Con càng phải đi tìm cô ấy.
- Nếu con làm vậy rõ ràng là con không tin có, ngay cả việc bà nội con gặp nó cũng vậy. Có thể đối với con câu nói đó rất bình thường. Nhưng đối với Tiểu Băng là con đã không tin nó, nghĩ nó coi trọng tiền bạc hơn con. Nếu con yêu nó, nó cũng yêu con, con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831804/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.