Thấy Giai Nghiêm có vẻ bực tức, lại còn đỏ mặt, tay thì cứ đặt ở môi, Thiên Tịch vô tình đi xuống không khỏi trêu chọc cô. 
- Em sao thế ? Không lẽ nụ hôn đầu bị cướp rồi hay sao mà cứ thẩn thơ hoài thế ? 
Thiên Tịch đoán như thần mà nói với Giai Nghiêm. Giai Nghiêm bị nói trúng tim đen liền không ngừng giải thích. 
- Làm gì có chứ ạ, tên nào dám đụng vào em, em đánh cho nhừ tử. 
Sáng hôm sau, Giai Nghiêm với đôi mắt như không thể nào mở lên vì cả đêm qua mất ngủ. Đầu cô cứ nghĩ mãi đến chuyện hôm qua trong bữa tiệc đó thôi. 
Vừa ăn sáng xong, cô còn định đi lên phòng nằm nghỉ thêm một lát thì có tiếng chuông cửa truyền tới, cô chạy ra mở cửa, đập vào mắt là một người khá quen. 
- Anh là... Mạc Thiếu ? 
Có lẽ Giai Nghiêm không biết người đứng trước mặt mình đã gặp nhau tận ba lần, hai lần trước cô đều không để ý đến là bao. 
- Đúng vậy, nhưng có lẽ Hàn tiểu thư đây không cần gọi như thế đâu. Hôm nay là tôi có chuyện muốn nói với cô. 
- Anh nói đi. 
- Hôm qua cô đã cướp nụ hôn đầu của tôi, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm. 
Đầu Giai Nghiêm đang từ từ xử lí lời mà anh nói. Cô cướp nụ hôn đầu của hắn ? Có gì sai sót rồi chăng ? 
- A, thì ra anh là người hôm qua chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh. Hôm nay coi như là anh tự tìm đường chết rồi, dám cướp nụ hôn đầu của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831696/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.