Cảnh Mộc thấy Thiên Tịch lo lắng người khác đến cướp mình cũng vui trong lòng. Anh đứng dậy, quay người về phía của Thiên Tịch. Thiên Tịch vươn người đưa hai tay đòi bế. Anh cũng đáp ứng, bế cô vào lòng, như một đứa trẻ. Cô thỏa mãn ôm cổ anh, nhắm mắt lại với nụ cười trên môi.
Cảnh Mộc đi từng bước vững chắc xuống thang máy, ai thấy cảnh này cũng phải ghen tị với Thiên Tịch. Trên trán cô vẫn còn dán miếng dán hạ sốt, gương mặt ửng đỏ.
Anh đưa cô ra xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô rồi lái xe đi. Trên xe không khí cũng khá im lặng, nên Cảnh Mộc suy nghĩ một hồi rồi hỏi Thiên Tịch.
- Em muốn ăn ở nhà hàng hay mang về khách sạn vừa ăn vừa ngắm cảnh ?
- Đương nhiên là ở khách sạn rồi. Nhỡ đâu em ở ngoài lại bệnh nặng hơn thì sao, anh lại giận em biết làm sao
- Biết thế thì tốt, nha đầu.
Tới nhà hàng, Thiên Tịch không muốn ngại nên yêu cầu tự đi những vẫn bị từ chối. Vốn Cảnh Mộc anh đưa tới tận nhà hàng vì muốn cô tự chọn món ăn mình thích, chứ quá nhiều món anh không thể xem hết nếu chỉ ở khách sạn được. Nhìn vẻ mặt hớn hở mà lại suy tư vì trong menu có quá nhiều món mà mình thích, không biết chọn món nào mà anh phải bật cười.
- Em thích cái nào em cứ chọn đi, những món không được quá có hại cho tình trạng của em hiện tại.
- Nhưng em sợ em ăn không hết.
- Em ăn không hết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831691/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.