Hôm nay đúng 12 giờ 45 cô đã có mặt tại công ty. Hôm nay mà đi trễ phát nữa thì không ai phù hộ nổi cô đâu.
- Cô đến rồi. Vào họp thôi.
- Vâng ạ.
Cuộc họp diễn ra suông sẻ bình thường. Thiên Tịch đã không làm Cảnh Mộc thất vọng. Xem ra anh đã chọn đúng người rồi.
- Hàm Thiên Tịch, mặt cô bị sao thế ?
Thiên Tịch đang đứng thẩn thờ suy nghĩ thì bị giọng nói của anh làm cho giật mình mà quay lại nhìn.
- Mặt tôi ? Mặt tôi bình thường mà ?
- Tôi thấy trên mặt cô đầy vết bầm kìa, bình thường đâu.
- À, có vài việc cá nhân ấy mà. Hàn Thiếu không cần bận lòng đâu.
Hết giờ làm việc, Thiên Tịch mệt mỏi tan làm mà ra về. Vừa đi ra tới cửa thì có một chiếc xe sang trọng chạy tới, cửa kính trên xe hạ xuống.
- Tịch Nhi, em lên xe đi. Tôi đưa em đi ăn.
- Anh đến đây làm gì ? Tôi không cần anh thương hại, tôi tự đi ăn được.
Cô nhanh chóng nhận ra người trong xe đó là Đường Trúc Mặc - người mà mẹ cô sắp xếp xem mắt. Mấy hôm nay không thấy anh ta xuất hiện cô cứ nghĩ anh ta bỏ cuộc rồi. Ai ngờ chỉ là cô mừng hụt.
- Em là vị hôn thê của tôi, tôi đưa em đi ăn là đúng rồi.
- Ai là vị hôn thê của anh chứ ? Mẹ tôi nói vậy không có nghĩa là tôi đồng ý.
- Sao cũng được, mau đi ăn thôi. Tôi đói rồi.
- Anh đói liên quan gì tôi. Anh đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250472/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.