Thiên Tịch bỗng nhiên thấy anh hành động như vậy hoảng loạn, luống cuống tay chân mà vỗ lưng anh, lòng như phong ba bão tố. Ngọc Mỹ Kỳ đứng ngoài cửa như được xem kịch hay.
" Để rồi xem hôm nay cô có mất việc hay không. Dám đấu với Ngọc Mỹ Kỳ này ? "
Cảnh Mộc vẫn chưa ngừng ho, dọa Thiên Tịch muốn khóc. Kiểu này chắc lát nữa toang cô rồi.
- Cô bỏ cái quỷ gì trong cà phê thế ?
- Tôi đâu có bỏ gì, tôi pha như bình thường mà.
Nói rồi Cảnh Mộc chưa kịp trả lời, Thiên Tịch lấy tách cà phê rồi uống một ngụm. Kết quả y hệt như anh.
Cảnh Mộc bó tay nhìn cô gái kia cũng đang ho liên tục. Nhìn thái độ kia có lẽ không phải là cô cho vật lạ vào, ai mà tự đi uống nó nếu bản thân đã biết bên trong không bình thường chứ ?
Ngọc Mỹ Kỳ ở bên ngoài cố nén tiếng cười mà quay đầu vào xem tiếp.
- Thôi được rồi, cô mang tách cà phê ra ngoài đổ đi. Tôi không trách cô.
Cảnh Mộc nhìn cái dáng vẻ muốn rưng rưng nước mắt kia mà cảm thấy bản thân như bị thuần phục. Không phải là Thiên Tịch khóc vì để cho anh tha thứ, mà là cô sợ anh sẽ có chuyện, cô sẽ không thể nào gánh tội cũng như không thể tha thứ mình. Cô cũng rất sợ nếu mình mất việc thì cuộc đời cô không biết trôi về đâu. Gia đình bây giờ anh hai cô sắp cưới vợ, nhà chỉ có mỗi cô là làm ra tiền. Khó khăn lắm mới có nơi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250469/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.