Cảnh Mộc còn định gọi cảm ơn Giai Nghiêm, chưa kịp gọi thì cô đã nhanh tay hơn anh một bước.
- Sao nào ca ca, có đúng là chị ấy không ?
- Anh hỏi cô ấy thì cô ấy bảo do trục trặc trên đường nên mới đến muộn. Nhưng nhìn vẻ mặt có lẽ là sợ anh trách mắng nên mới nói dối.
- Thế nào, em có công giúp anh tìm ra sự thật, anh có thưởng gì cho em không đấy ?
- Để tôi về mua cho cô nương đồ ăn vặt. Cô nương cứ đòi mãi
- A, cảm ơn ca ca nhiều lắm.
Giai Nghiêm nghe Cảnh Mộc nói vậy thỏa mãn mà tung cả điện thoại lên rồi la hét trong sự vui sướng. Nhưng cô lại không biết mình quên tắt điện thoại.
Cảnh Mộc bên đầu dây bên đây ngao ngán lắc đầu nhưng mỉm cười vui vẻ. Anh cũng bó tay với cô nhóc này rồi, dù sao thấy cô vui vẻ tâm trạng anh cũng tốt theo.
Cảnh Mộc vừa tắt điện thoại thì cánh cửa được mở ra, anh ngước lên nhìn. Là Ngọc Mỹ Kỳ.
- Hết phòng để vào hay sao lại mò vào phòng tôi ?
- Vẻ cưng chiều lúc anh nghe điện thoại đâu rồi ? Không cần suy nghĩ cũng biết người lúc nãy gọi là Giai Nghiêm, cô nhóc em gái của anh.
- Nếu đúng thì là sai ? Tôi không được cưng chiều em ấy à ? Tôi là anh hai em ấy thì tôi không cưng chiều nó mà đi cưng chiều cô chắc ? Mời ra khỏi phòng nhanh.
- Rốt cuộc là lí do gì mà anh không thể chấp nhận em chứ ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250464/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.