“Lâm Văn, đến ăn chút gì đi em” Triển Phong cầm sandwich cùng sữa tới trước mặt Lâm Văn.
“Triển Phong, em thật sự không đói” Lâm Văn một lòng đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu.
Triển Phong cầm sandwich và sữa mà Triển Tuấn mua, sau đó nắm tay Lâm Văn tới ngồi xuống hàng ghế dành cho người thân chờ ngoài cửa phòng cấp cứu “Lâm Văn, bây giờ còn chưa biết khi nào thì ba em mới đẩy ra, em không ăn gì thì đến khi ba ra ngoài thì em sẽ chịu không nổi?”
Lâm Văn nhìn Triển Phong, cảm thấy Triển Phong thật sự trưởng thành, không giống lúc vừa mới tiến vào công ty, tính tình như đứa trẻ thích đùa giỡn, hiện tại Triển Phong gặp được sự tình chẳng những bình tĩnh, còn có thể khuyên người bên cạnh, Lâm Văn ôm Triển Phong nghẹn ngào nói “Uhm”
Triển Phong giúp Lâm Văn lấy sandwich ra, đút từng miếng từng miếng cho Lâm Văn ăn, đem sữa thổi nguội mới đưa tới bên miệng nàng. Mẹ Lâm đứng một bên nhìn thấy Triển Phong cẩn thận chiếu cố Lâm Văn, trong lòng cảm động không nói nên lời.
“Tiểu Viên, bà cũng ăn một chút gì đi, chúng ta phải tin tưởng lão Lâm, ông ấy nhất định không có việc gì” Mẹ Triển nói với mẹ Lâm.
Mẹ Lâm gật gật đầu, yên lặng ăn sandwich.
“Đèn sáng kìa” Triển Phong hét lớn.
Lâm Văn và mẹ Lâm vội đứng lên “Bác sĩ, bác sĩ, ba tôi thế nào?” Lâm Văn nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chậm rãi nói “Bệnh nhân bị tắc nghẽn cơ tim, hơn nữa gần đây mệt nhọc quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cho-em-noi-yeu-toi/1423064/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.