Lâm Văn vung tay lên ý bảo quên đi, quay về văn phòng. Vừa đi vừa nghĩ, tuy rằng trước mắt Lâm thị xác thực có hợp tác cùng Triển thị, nhưng mà Dương Vân là tổng giám đốc nhân sự, đi tới Triển thị làm gì chứ? Muốn đi thì Trương Dao đi mới đúng.
“Trương tổng đâu?” Lâm Văn lạnh lùng hỏi thư ký của Trương Dao.
“Lâm tổng, Trương tổng đi ra ngoài, còn chưa trở về, khi nào cô ấy trở về tôi sẽ báo cho cô?” Thư ký của Trương Dao vội vàng nói.
“Không cần” Nói xong Lâm Văn liền lấy điện thoại ra.
Lâm Văn đứng lên, lại ngồi xuống, cảm giác được trong lòng có một cảm giác phiền toái lạ lùng, làm cho tinh thần không yên. Nhưng nàng cũng không biết vì sao, cấp dưới làm việc cũng chỉ là chuyện bình thường, sao mình lại như vậy, vì thế Lâm Văn liền cầm văn kiện, ép mình không nghĩ tới chuyện này nữa.
“Dương tổng, tôi là Lục Lộ, vừa rồi Lâm tổng tới tìm cô, chừng nào thì cô về công ty? Ánh mắt Lâm tổng giống như muốn ăn thịt người vậy, làm tôi sợ muốn chết, được, dạ, tôi đã biết, chào cô” Lục Lộ nhanh gọi điện thoại báo cho Dương Vân.
Cả buổi chiều Lâm Văn đều xem văn kiện, nhưng một chữ cũng không vào đầu được, Lâm Văn cảm thấy tâm tư của nàng căn bản không ở công ty, không biết bay đi đâu nữa, ngoại lệ rời công ty sớm.
Lâm Văn tới gara lấy xe, vừa lên xe thì thấy Triển Phong lái một chiếc Lamborghini màu vàng phiên bản giới hạn chở Dương Vân về công ty, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cho-em-noi-yeu-toi/1423048/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.