Chương trước
Chương sau
Chưa để cô gợi lại tình cảm của mình với căn phòng bệnh nhỏ. Hắn lúc này với khuôn mặt tuấn mỹ đã đen nghịt 1 mảng thấy cô vẫn chưa sửa chữa lại lời nói của mình thì sát khí lại càng ngày càng tỏa ra như mới đi chơi với chim cánh cụt ở Nam Cực về .Còn về Băng Dao thì thật sự rất muốn chữa lại cái lời nói như khiêu khích ác ma kia chứ nhưng khổ nỗi chưa kịp khêu oan ức đã bị cái sát khí của hắn làm cho đông cứng hết rồi. Giờ đây muốn khóc cũng không được trong đầu chỉ toàn là kinh thánh. Bỗng chốc cả thân hình nhỏ nhắn của cô bị hắn vác lên quay ngoắt lại tiến vào trong phòng chỉ kịp cho cô ngắm nhìn quang cảnh đẹp đẽ ngoài kia lần cuối.
Lúc này khi đi ngang qua cánh cửa phòng bỗng đôi chân hắn từ từ dừng lại đôi mày khẽ nhíu lại rồi quay đầu lại nhìn cô.Cô lúc này hai tay cố gắng nắm lấy chốt cửa nhìn hắn với ánh mắt tủi thân. Nhưng hắn lúc này còn làm gì để ý đến những điều đó nữa. Đôi mắt hổ phách khẽ liếc nhẹ khiến cô không khỏi rùng mình nhưng vẫn cố gắng giữ chặt lấy chốt cửa vì cô biết 1 khi vào đấy rồi thì xác định ngày mai cô xẽ không thể nào xuống giường được nữa.
Nhưng làm gì mà hắn có thể tha cho cô được chứ hắn lúc này khéo mạnh tay cô lại rồi đi thẳng đến chiếc giường lớn thẳng tay không thương tiếc mà quăng cô xuống giường. Nhẹ nhàng khóa cửa lại. Rồi từ từ bước lại phía cô
Nhìn khung cảnh trước mắt lúc này Băng Dao chỉ có thể nuốt nước miếng chỉ vì 1 câu lỡ lời của mình mà thành ra kết quả thế này thật sự quá đau lòng rồi. Thế nhưng lúc này điều cô quan tâm không phải là hậu quả đó nữa. Mà là lúc này đây cô có thể thấy được khuôn mặt của hắn do lúc nãy hắn ôm chặt cô từ đằng sau nên cô không thể nào thấy được khuôn mặt của hắn chỉ có thể cảm nhận được sát khí ghê rợn của hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ ấy vẫn vậy vẫn là sống mũi cao thẳng tắp vẫn đôi mi dài tà mị vẫn hàng lông mày rậm nam tính nhưng lúc này đây đôi hồng tử hổ phách mà mọi lần nhìn cô với ánh mắt trìu mến không biết từ lúc nào đã chuyển qua ánh mắt chiếm hữu tàn nhẫn Ánh mắt chiếm hữu của hắn lúc này còn đang sợ hơn ánh mắt của Vương Thiên Ân " Mình thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt này" Bất giác Băng Dao khẽ lùi lại.
Lăng Thần Vũ lúc này thấy ánh mắt sợ hãi bất giác hắn lúc này trở nên ngẩn người bàn tay to lớn khẽ đưa lên che đi khuôn mặt tuấn mỹ nhưng vẫn không thể nào che đi ánh mắt hổ phách tàn nhẫn nó vừa toát ra khí chất cao cao tại thượng không ai có thể có được nhưng cũng lại vừa khiến cho người ta phải sởn gai ốc với sự tàn bạo, hung ác của nó và lúc này đây nó còn đang sợ hơn hết hệt như một cái hố đen vũ trụ sâu thăm thẳm không bao giờ thấy điểm cuối cùng có thể khiến cho người phải khiếp sợ khi nhìn vào nó, sợ hơn cái chết. Băng Dao lúc này không biết từ lúc nào cả người bỗng run bần bật đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía người cô yêu
- Cuối cùng vẫn bị em thấy được con người thật của tôi
Giọng nói trầm ấm mang một vẻ bi thương cứ vậy mà vang lên trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo đau đớn. Lúc này Băng Dao bỗng ngẩn người ra nhìn người đàn ông trước mặt mình lúc này đây hắn hiện ra vẻ mặt đầy bi thương mất mát và yếu ớt 1 vẻ mặt mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy. Cô đã từng thấy có những lúc hắn ấm áp dịu dàng khiến cô cảm thấy hắn như 1 thiên thần nhưng cũng có lúc cô thấy được vẻ mặt ngang tàn lãnh khốc như 1 tên ác quỷ tàn bạo nhưng chưa bao giờ cô thấy biểu cảm này trên khuôn mặt hắn, yếu đuối, bi thương, mất mát.
- Tôi hỏi lại lần nữa em có bỏ rơi tôi không?
Lại là một câu nói nữa vang lên câu nói tưởng chừng như chỉ là trêu đùa nhưng lúc này đây giọng nói lạnh giá ấy thật sự không giống như trêu đùa chút nào có khi còn có thể giết người nữa chứ. Không biết từ lúc nào cũng từng bước từng bước cô đã bước tới gần hắn cứ thế mà ôm chầm lấy hắn mà không hiểu vì sao rõ ràng khi nãy cô còn run lẩy bẩy sợ hãi mà tại sao tại sao khi thấy khuôn mặt hắn lúc này cô lại thấy đau đớn vậy chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy hắn mà an ủi muốn nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của hắn nếu cũng không thể thấy được khuôn mặt dịu dàng ấy thì cũng hãy cho cô thấy khuôn mặt cao cao tại thượng của hắn . Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt này chút nào cảm giác đau đớn cứ vậy quanh cô giống như cô không là gì của hắn
- Vợ xẽ không bao giờ bỏ chồng đâu
- Thiệt không
- Ừm
- Chứng minh đi nếu khô......
Chưa để hắn nói xong lúc này cô nhẹ nhàng kiễng chân bàn tay nhỏ nhắn khẽ vòng qua cổ hắn kéo nhẹ xuống rồi tặng hắn 1 nụ hôn. Chưa dừng lại ở đó đôi môi nhỏ nhắn lúc này khẽ trượt xuống cổ. Bỗng cô hé miệng lộ ra hàm răng trắng từ từ cắn nhẹ 1 cái. Hắn lúc này nghiêng đầu không hiểu nhìn cô
- Vợ..???
- Đánh dấu chủ quyền! chồng là của vợ mãi mãi là của vợ nghe chưa
Băng Dao lúc này nhìn vết cắt mà mình đặt trên cổ hắn đang dần dần hiện ra mặc dù hơi mờ mờ nhưng lúc này cô vẫn đắc ý mà nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích. Hơn nữa lúc này nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của hắn đã dần dần trở nên dịu dàng cô cũng không run sợ nữa .Nhưng khuôn mặt tuấn mỹ ấy cũng chỉ dịu dàng được vỏn vẹn 3 giây ngắn ngủi. Lúc này không để cô đắc ý quá 3 giây. Khuôn mặt hắn đã chở lại vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Còn cô thì không biết chỉ vì hành động nhỏ này của cô mà đã kiến sợi dây lí trí của hắn đang cố kìm nén bấy lâu giờ lại chỉ vì hành động nhỏ này mà đứt 1 cái " Pặc"
- Chết tiết! là do vợ quá đáng yêu đấy. xin lỗi vợ nha ngày mai vợ không xuống giường được rồi
- Hả? khoan đã cái g...
Chưa để cô nói hết câu lúc này cả thân hình nhỏ nhắn của cô lại 1 lần nữa bị nhấc bổng lên rồi lại tiếp tục rơi xuống chiếc giường lớn 1 lần nữa . Nhìn người đàn ông trước mặt đang từ từ tiến lại gần chỗ mình bất giác lúc này cô lùi nhanh về phía sau. 2 người cứ vậy 1 tiến 1 lùi cuối cùng cho đến khi cô không con chỗ để lùi nữa. Không biết từ lúc nào trong mắt cô hắn lúc này y như 1 con sói gian manh ,xảo quyệt, dối trá..... nói chung sự gian manh ấy không thể diễn tả hết được có khi còn có thể viết được 1 quyển sách dày đặc luôn ấy chứ .Hắn lúc này nhìn con thỏ con đang hoảng loạn mà bất giác nở một nụ cười ma mị đôi mắt hổ phách hiện ra vẻ mặt của kẻ săn mồi thứ thiệt
- Hôm nay em song đời rồi
Chưa tốn 3 giây cả thân thể to lớn của hắn lúc này đã nhốt cô lại bên dưới. Không cho cô có cơ hội phản kháng hắn lúc này khẽ cúi xuống đặt lên môi cô 1 nụ hôn ngọt ngào. Còn cô thì cũng chỉ kịp nhìn thấy đôi hồng tử hổ phách khẽ nhắm lại để lộ đuôi mi dài tà mị. Chiếc lưỡi cứ vậy mà luồn vào khoang miệng cuốn lấy chiếc lưỡi của cô mà đùa nghịch. Bàn tay to lớn từ từ đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi lại từ từ đan xen lại không cho cô có cơ hội tẩu thoát. Còn cô lúc này mơ màng cố gắng kháng cự lại nụ hôn của hắn nhưng cô càng kháng cự bao nhiêu thì hắn lại điên cuồng bấy nhiêu. Cứ như trong miệng cô có 1 loại vị ngọt vậy ngọt đến nỗi hắn không thể không say đắm được. Hắn cứ vậy mà lưu luyến không muốn rời cho đến khi cô hô hấp không được nữa hắn mới luyến tiếc mà rời khỏi.
Rời khỏi đúng là rời khỏi thật nhưng là rời khỏi đôi môi còn những bộ phận khác thì không biết. Hắn lúc này lại tiếp tục điên cuồng mà cúi xuống hôn lên cổ rồi xuống cặp xương quai xanh quến rũ .Nói là hôn nhưng thật ra lại là cắn đi đến đâu hắn đều để lại những dấu đỏ ám muội như muốn nhai sống cô vậy. Không những vậy lúc này bàn tay to lớn của hắn từ từ xuống dưới luồn vào chiếc vay trắng rồi từ từ chạm vào nơi hoa viên tuyệt mỹ của cô. Bỗng chốc cả người cô như có một dòng điện chạy qua vậy nhanh chóng đẩy mạnh hắn ra
- A vợ nhớ hôm nay có vợ còn chuyện chưa làm
- Rồi sao
- Nên.. giờ. vợ..
- Chuồn đây
- Đúng đúng.... không.. không phải mà là..
- Dù gì đi chăng nữa vợ định chịu trách nhiệm thế nào với chuyện vợ đã gây ra đây
Lời của hắn vừa dứt lúc này cô mới để ý không biết từ lúc nào phía dưới của hắn đã âm thầm ***** *** hiên ngang ở giữa chân hắn lúc này khuôn mặt cô như ăn trục quả ớt mà bất giác đỏ ửng lên quay ngoắt đi 1 bên. Hắn lúc này nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng lên bất giác tiếp tục nở một nụ cười hình bán nguyệt. Phải nói là trình độ nói dối của cô còn thua cả con nít. Còn cô lúc này hồ hôi mồ kê đều tuôn như sông đôi mắt không ngừng hướng đến cánh cửa phòng. Lăng Thần Vũ lúc này cũng đã biết ý định của cô bàn tay to lớn khẽ nắm chặt lấy tay cô rồi lại lần nữa cả thân thể to lớn nhốt cô lại
- Còn muốn chạy
- k.. không phải
- Nghe đây cả đời này em có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi đâu
Lời vừa dứt hắn lúc này lại tiếp tục cúi xuống ngấu nghiến bờ môi nhỏ của cô. Bàn tay to lớn dễ dàng nắm chặt lấy 2 bàn tay nhỏ nhắn của cô mà đặt lên đỉnh đầu. Tay còn lại thì xé toạc chiếc váy trắng của cô ra cả thân thể mĩ miều cứ vậy hiện ra trước mắt hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ lộ ra 1 nụ cười gian xảo
- Để xem lần này vợ chạy kiểu gì
Nhìn người sói gian manh trước mặt cô lúc này cũng chỉ biết khóc than ai biểu hắn là chồng của cô. Cứ vậy mà lại 1 lần nữa trên cổ rồi cặp xương quai xanh lại chi chít những dấu ấn riêng của hắn để lại. Đã vậy giờ đây 2 bàn tay nhỏ nhắn của cô đã bị hắn nắm chặt lấy muốn thoát cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.