Chương trước
Chương sau
Chiều tối, ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh.
Tô Mộng đứng lên, ánh mắt nhu hoà nhìn giường bệnh, trên giường bệnh người phụ nữ sắc mặt thiếu sức sống đang rúc vào trong chăn ngủ, nắng chiều ấm áp chiếu lên giường.
Đang muốn đi ra ngoài, Giản Đồng trên giường đột nhiên mở mắt lẩm bẩm nói:
“Mộng tỷ, tôi phải trả nợ, tôi chẳng còn lại gì nữa chỉ còn mỗi thân thể rách nát này. Tôi dùng chính mình có được không?”
Vừa dứt lời, nhắm mắt lại ngủ đi.
Nội tâm Tô Mộng giống như là bị đâm một cái, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc bệnh cả người mơ hồ, trong lòng đều là việc phải trả nợ… Bất luận như thế nào Tô Mộng cũng không thể tin người như vậy sẽ làm ra chuyện xấu xa như chuyện đó.
Giản Đồng nói, tất cả mọi người đều đang mắng cô hạ tiện… Giản Đồng hạ tiện? Nếu đúng như những lời kia Giản Đồng thật sự hạ tiện, vậy trên thế giới này còn ai cao quý?
Người phụ nữ ngốc nghếch này, kiêu ngạo khiến cho cô kính nể!
Bản thân mình năm đó, sẽ ở thời điểm không có ai mà khóc lóc nảy sinh ý muốn chết, còn Giản Đồng người phụ nữ ngốc này, không nói tiếng gì mặc kệ mọi thứ.
Mà những thứ trong miệng người khác, Giản Đồng bán đứng tôn nghiêm hèn hạ lấy tiền ở dưới đất, người phụ nữ này cho tới bây giờ không có nhìn một cái đã đem giao toàn bộ cho mình. Người khác không hiểu nhưng Tô Mộng hiểu… Nữ nhân ngốc này không muốn tôn nghiêm để đổi lấy thứ không phải là tiền, mà là tự do.
Người đàn ông Trầm Tu cẩn kia, dùng 500 vạn để hạn chế tự do của người phụ nữ này.
Số tiền 500 vạn này bây giờ đối với người phụ nữ ngốc này mà nói chính là một khoản tiền kếch xù, vững vàng buộc chặt cô với xiềng xích.
Mà hiện tại nữ nhân ngốc này đang dùng khí lực của toàn thân để giãy giụa ra khỏi xiềng xích.
Trứng chọi đá, biết rõ đụng phải sẽ bể đầu chảy máu, nhưng vẫn là vô nghĩa phản kháng… Trầm tổng, ngài có phải thật sự rất quá đáng rồi không.
Bóng đêm buông xuống, Tô Mộng trở lại giải trí Đông Hoàng.
Mới vừa vào phòng làm việc.
“Cô ta đâu?”
“Trầm tổng? Ngài hỏi ai?” Tô Mộng không nghĩ tới Trầm Tu Cẩn hôm nay sẽ đại giá đến chơi phòng làm việc của mình, còn ở đây chờ cô.
“Giản Đồng, cô ta đâu?
Không đề cập đến Giản Đồng thì thôi, vừa nhắc tới Giản Đồng, Tô Mộng không lý do một bụng tức giận.
Đối diện với cô là boss, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, cô có ý kiến gì nữa cũng không thể biểu hiện ra.

Cố nén tức giận trong bụng, Tô Mộng không tình nguyện nói “Giản Đồng hôm nay xin nghỉ”
“Đi gọi cô ta tới” người đàn ông đang ngồi trên ghế salon lãnh đạm nói “Ai cho phép cô ta xin nghỉ, 500 vạn kiếm đâu ra?”
Tô Mộng cắn răng đè giọng “Trầm tổng! Giản Đồng đang ốm!”
“Cô giống như đang rất bất mãn với tôi?”
“Không có” Mặt Tô Mộng liền biến sắc, liền vội vàng nói “Tối ngày hôm qua Giản Đồng phát sốt ở nhà trọ nhân viên, nếu không phải tôi chạy tới kịp thời, bây giờ chút mạng kia đã khó giữ được. Thời điểm xe cứu thương đưa cô ấy đến bệnh viện, sốt cao 42 độ, bác sĩ nói nếu đến trễ một chút, thì thật sự không cứu được”
Trầm Tu Cẩn tim động một cái, mới nghe người phụ nữ kia bị ốm, con ngươi màu đen chợt rụt một chút.
Một giây, hai giây, ba giây… Thân thể cao lớn của Trầm Tu Cẩn chợt đứng lên.
Không nói một lời nhấc chân đi về phía bên ngoài phòng làm việc, thời điểm đi ngang qua Tô Mộng hỏi “Bệnh viện nào?”
Huh… Trầm tổng đây là có ý gì?
Tô Mộng theo bản năng nói “Bệnh viện nhân dân số 1, nằm ở phòng bệnh 7012” Vì cho Giản Đồng một môi trường nghỉ ngơi tốt, hơn nữa tình huống Giản Đồng lúc đó có chút tệ, dựa theo lời bác sĩ nói thì phải ở đây mấy ngày mới có thể khoẻ hoàn toàn. Tô Mộng không muốn tiết kiệm tiền, liền lấy cho Giản Đồng một phòng bệnh đơn.
Tô Mộng nhìn bóng lưng Trầm Tu Cẩn đi ra ngoài, đột nhiên kêu một tiếng “Trầm tổng, tôi mới từ bệnh viện trở về, lúc về cô ấy vừa mới ngủ” Ý là nói Trầm Tu Cẩn không nên đi, đừng quấy rầy đến việc Giản Đồng nghỉ ngơi.
“Chốc lát nữa tôi giao phó một chút công việc hôm nay, sau đó về nấu cháo đưa đến cho cô ấy” Tô Mộng còn nói.
Bắp đùi thon dài của Trầm Tu Cẩn không có ý dừng lại “Cô không cần đi, tôi sẽ cho người nấu cháo mang qua cho cô ta”
Cho nên… Trầm tổng, rốt cuộc ngài có ý tứ gì? Sắc mặt Tô Mộng cổ quái nhìn bóng lưng Trầm Tu Cẩn biến mất ở khúc quanh.

Dưới lầu Giải trí Đông Hoàng, Trầm Tu Cẩn lên xe, gọi một cuộc điện thoại “Bạch Dục Hành, cậu giúp tôi đi một chuyến, mua chút cháo thanh đạm, đưa đến bệnh viện nhân dân số 1 phòng bệnh 7012”
“Éc… Ai bị bệnh?”
“Đừng hỏi nhiều nữa mua đồ tới là được rồi” đột nhiên vang lên gì đó, Trầm Tu Cẩn phân phó cho người trong điện thoại “Nửa giờ nữa đưa đến”
“Đệt!! Tôi là siêu nhân à? Bay đến hay sao?” Nửa giờ, Trầm Tu Cẩn nói ra khiến Bạch Dục Hành thiếu chút nữa nổi khùng. Còn muốn cùng Trầm Tu Cẩn than phiền trong điện thoại, đối phương đã không chút lưu tình mà cúp điện thoại.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Bạch Dục Hành tuỳ tiện khoác lên quần áo, chạy như bay xuống lầu.
Một bên xuống lầu, một bên gọi điện cho “…Đúng, chính là những thứ này, một chút sau tôi đến lấy. Nhanh chút” Nói một tràng xong cúp điện thoại, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Trầm Tu Cẩn ra hỏi thăm một lần.

Rốt cuộc là ai bị bệnh? Còn phải khiến Trầm Tu Cẩn hưng sư động chúng*.
[HƯNG SƯ ĐỘNG CHÚNG 兴师动众: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)]
Năm đó Hạ Vi Trà bị bệnh, cũng không thấy Trâm Tu Cẩn gấp rút như vậy.
..
Trầm Tu Cẩn đi vào trong phòng bệnh của Giản Đồng, đối với phòng đơn Tô Mộng chọn, trong lòng gật đầu một cái… Tô Mộng làm tốt lắm.
Trời mới biết Tô Mộng không phải vì Trầm Tu Cẩn mới chọn cho Giản Đồng phòng bệnh này.
Bắp đùi thon dài bước đến gần giường bệnh của Giản Đồng, người đàn ông ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm, trong tròng mắt đen phức tạp, nhưng ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện.
Trầm Tu Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, một người trải qua ba năm sẽ thay đổi nhiều như vậy.
Năm đó gương mặt xinh xắn tinh xảo giờ trở nên có chút không nhận ra, làn da ảm đạm mất đi màu sắc, nhìn kĩ còn có thể thấy được ngũ quan Giản gia Giản tiểu thư năm đó, nhưng rốt cuộc cũng không phải giống như ngày xưa nữa.
Mắt sưng vù, lông mày rối loạn, cánh môi khô khốc, da trở nên sần sùi… Chỉ ba năm mà thôi!
Lúc này, người trên giường bệnh khẽ động, lật người một cái, tóc trên trán bị tuột xuống lộ ra vết sẹo đáng sợ được che giấu.
Ánh mắt Trầm Tu Cẩn trong nháy mắt sắc nhọn, chân mày nheo lại nhìn vết sẹo chướng mắt kia rất lâu, không nhịn được vươn tay, vừa mới đụng vết sẹo trên trán của Giản Đồng, người phụ nữ trên giường bệnh lập tức tỉnh dậy.
Nháy mắt liền hoảng sợ né tránh cái tay kia!
Hắn tại sao tới đây? Hắn lại muốn làm gì!
Sắc mặt Trầm Tu Cẩn không tốt lắm.
Trốn hắn?
Tựa hồ không tin, Trầm Tu Cẩn lần nữa đưa tay về phía Giản Đồng.. Giản Đồng gần như theo bản năng kéo chăn lên, rúc đầu vào trong chăn.
Trầm Tu Cẩn lửa giận bốc cao ba trượng nhìn người phụ nữ cả người rúc trong chăn, sắc mặt lạnh như băng doạ người!
Nữ nhân đáng chết này, quả nhiên đang trốn hắn!
Nhìn chăm chú người đang co rúc không nhúc nhích ở trong chăn, mơ hồ có thể thấy đang run lẩy bẩy.
Sau khi Giản Đồng trốn vào trong chăn, liền bắt đầu cảm thấy hối hận, tự dưng cô chạy đi trốn trong chăn làm gì. Nếu như Trầm Tu Cẩn thật sự muốn tìm cô gây phiền toái, cô trốn ở đâu cũng vô dụng. Núp trong chăn thì có ích lợi gì.
Bàn tay Trầm Tu Cẩn lôi Giản Đồng từ trong chăn ra, thanh âm của hắn đột nhiên lạnh đến thấu xương, môi mỏng mở ra chậm rãi hỏi từng chữ từng chữ “Cô trốn tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.