"A! Duật Hoành... đừng... đừng đánh nữa." 
Tiếng roi da quất vào thân thể nữ nhân cứ vậy vang lên trong không gian tăm tối tĩnh mịch. Sự tức giận của Cố Duật Hoành đã dâng lên đỉnh điểm, mọi sự hận thù đều đổ dồn hết lên người con gái đáng thương kia. 
Tần Y Nguyệt co rúm người, hai tay không ngừng che chắn thân thể tàn tụy. 
"Cầu xin anh... đừng đánh nữa..." 
Gương mặt như phát điên của Cố Duật Hoành khiến cô vô cùng ghê sợ, những đường gân xanh nổi hằn trên thái dương, đôi mắt đỏ ngầu như một quái thú đang gào rống ra lệnh. 
"Đánh cho tôi, đánh cho tới khi cô ta biết sai mà xin lỗi!" 
Lời nói của anh như đang cố gắng kìm nén lửa giận đàn sục sôi trong mình. Trong ánh mắt lãnh khốc ghim vào người Tần Y Nguyệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. 
Mấy tên thuộc hạ ai cũng đô con, roi ra trong tay không ngừng quất lên người cô, trên chiếc váy trắng tinh đã hằn lên những vết máu dài. 
"Cố Duật Hoành! Tên cầm thú! Aaaa!" 
Y Nguyệt đau khổ chịu đựng sự giày vò tàn ác, nhưng càng như vậy cô càng chọc điên tên ác quỷ trước mặt. Thuộc hạ của anh chậm động tác lại, nói. 
"Thiếu gia, còn đánh nữa cô ta sẽ chết mất." 
Cố Duật Hoành đảo mắt, giơ tay ra lệnh dừng lại, anh từ từ ngồi xuống chỗ cô, nâng chiếc cằm bê bết máu mà nắm chặt lấy nó. 
"Tôi chính là cầm thú, vì vậy đừng hòng nghĩ đến việc thoát khỏi đây một lần nữa. Món nợ của gia đình tôi cô dù có chết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723679/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.