Màn đêm dày đặc bao trùm lấy căn phòng tối om này. Không biết bên ngoài hiện tại đang ra sao, nhìn lên chiếc điện thoại mà Cố Duật Hoành ném xuống thì cũng biết bây giờ là hơn mười hai giờ đêm.
Trong cái căn phòng tối om này chỉ có Y Nguyệt và chiếc điện thoại bầu bạn. Cô rất sợ tối, vô cùng sợ tới nỗi luôn tưởng tượng ra những thứ khiếp người.
Trên nền đất ẩm ướt, một tiếng chuột kêu lên làm Y Nguyệt giật mình, cô vội vã nép vào chân giường, đưa ánh đèn flash soi sáng xung quanh. Đột cái thứ mềm mềm lông lá cọ vào chân, cô thót tim, rùng mình nhảy lên chiếc giường đơn sơ cũ kĩ.
Lúc này cô mới thực sự biết sống ở dưới địa ngục là như thế nào. Thật kinh khủng. Giọt lệ ngọc ngà lăn dài trên má, cô không hiểu... cô đã làm ra chuyện gì mà phải chịu cực hình đau khổ thế này. Hơn thế nữa... người con trai đẩy cô vào trong đây lại là Cố Duật Hoành.
Cô ôm chặt lấy cơ thể, gục mặt xuống đầu gối để che đi nỗi sợ hãi.
Một đêm trôi qua, Y Nguyệt tỉnh dậy, vẫn là một màn đêm mờ ảo bao phủ. Cô tự đặt câu hỏi cho mình... rốt cuộc cô phải ở đây cho tới bao giờ?
Ánh đèn flash chập chờn rồi tối dần. Có lẽ cả đêm qua cô luôn bật nên bây giờ nó đã yếu dần, pin điện thoại cũng sắp cạn. Đây là vật duy nhất cô có trên người để giúp cô vượt qua nỗi sợ bóng tối. Nhưng nếu không tiết kiệm e rằng sẽ chẳng còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723673/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.