Khả Khả run run một hồi, tuy cô biết được sự thật này rất khó chấp nhận, nhưng dù sao cả Duật Hoành và Y Nguyệt... tất cả đều tin cái thai này là đứa con của cô với anh.
Cố gắng dùng khuôn mặt bình thường nhất có thể để ngước lên, cô bình thản nói.
"Duật Hoành, chúng ta về thôi."
Tuy bình thản nhưng Duật Hoành vẫn nhận ra được sự lo lắng trong lòng cô. Anh nhận ra việc vẫn chưa chuẩn bị tâm lý của cô. Duật Hoành gật nhẹ đầu, đưa cô ra ngoài, nhưng lại không thấy Y Nguyệt đâu cả.
Đang định gọi tìm người thì cô đã gọi điện thoại cho anh trước.
"Cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang gặp Tony, anh với Khả Khả về đi, tôi sẽ về sau."
"Vậy... được rồi."
Y Nguyệt không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại đi. Duật Hoành nhìn vào điện thoại một lúc, lắc đầu rồi đưa Khả Khả rời khỏi. Sau khi xác nhận anh đã đi hẳn, Lưu Chí Vũ mới đặt ống nghe xuống, nói.
"Ra đi, cậu ta đã đi xa rồi."
Y Nguyệt từ ngoài bước vào. Hóa ra cô căn bản không hề đi, chỉ đứng nép ở trong góc khuất. Ngồi xuống ghế, Y Nguyệt chống hai tay lên cằm, không vui không buồn.
"Sao anh biết tôi vẫn ở đây?"
"Lúc nãy cô ngồi trong phòng dưỡng thương đúng không? Nhìn đi."
Y Nguyệt nhìn theo hướng chỉ tay của Lưu Chí Vũ, ở đó hóa ra là có tấm màn mỏng, anh sớm đã nhìn thấy cô ở đó, chỉ là cửa kính bên đó cách âm nên trong phòng này không nghe thấy.
Y Nguyệt thở một hơi dài, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723667/chuong-60.html