"Y Nguyệt, cô có sao không?"
Y Nguyệt giật mình, sau đó mới trấn tĩnh lại lắc đầu.
"Lưu... Lưu Chí Vũ... Cảm ơn anh."
Lưu Chí Vũ vẫn còn nắm chặt lấy tay cô cứ như thể sợ cô sẽ bị nguy hiểm một lần nữa. Cho tới khi Cố Duật Hoành đi tới, anh mới yên tâm buông tay ra.
Cố Tây Á cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của trò đùa mình gây ra, cô nhóc nín lặng không nói một lời, cứ ngước lên là lại va phải ánh mắt như muốn giết người của Cố Duật Hoành.
Anh nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Y Nguyệt mà tức giận, lớn tiếng quát mắng em gái.
"Cố Tây Á! Em làm cái gì vậy?"
"Em... em chỉ muốn trêu chị ấy một chút... không nghĩ rằng..."
"Em hết trò rồi hả? Y Nguyệt đang mang thai em còn dám trêu đùa! Ở nhà bà ngoại chiều hư quá rồi đúng không?"
Cố Duật Hoành lúc này trông vô cùng hung dữ, mắng cho Cố Tây Á sợ sệt, hai vai nhỏ run run và bật khóc. Anh chưa bao giờ hung dữ với cô như bây giờ, làm cô nước mắt đầm đìa mà chạy vào nhà.
Y Nguyệt bên cạnh nghe thấy cũng nín lặng, vừa giận vừa thương con bé kia, cô giật giật tay áo của Cố Duật Hoành, nhỏ giọng.
"Con bé... anh đừng chấp làm gì... tôi cũng không sao mà."
"Cô còn tính mình phải làm sao thì tôi mới được mắng nó hả?"
Cô nhắm nghiền mắt lại, anh như này quá đáng sợ rồi. Y Nguyệt lại nghĩ đến con thỏ đáng thương lúc nãy, chỉ cần cản trở liền bị trở thành thức ăn cho thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723662/chuong-55.html