"Tiểu Nguyệt, Duật Hoành!"
Phía dưới đột nhiên có tiếng gọi. Cố Duật Hoành vội chạy ra phía lan can cầu thang, cúi xuống.
"Sao vậy?"
Nghe giọng điệu có vẻ hốt hoảng của Cố Duật Hoành, Điềm Khả Khả gãi gãi đầu.
"À... chỉ là mọi người cũng chưa ăn cơm nhỉ, bây giờ còn sớm, chúng ra nên... lót dạ một chút chứ?"
Duật Hoành còn tưởng có chuyện gì, anh thở phào nhẹ nhõm rồi đi xuống dưới, ôn nhu xoa đầu Khả Khả.
"Lần sau đừng có đột nhiên to tiếng như vậy, anh sẽ lo đó."
Khả Khả cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay trên đỉnh đầu, cô bất giác đỏ mặt, chưa bao giờ cô cảm thấy mình gần gũi với Cố Duật Hoành tới vậy.
"Em... xin lỗi, vậy... anh gọi Y Nguyệt xuống đi."
Duật Hoành khuôn mặt hơi trùng xuống, anh vừa mới mắng cô ấy một trận, sao có thể làm như chẳng có chuyện gì mà gọi được.
"Em gọi đi."
Khả Khả ngoan ngoãn, cô vui vẻ gọi vọng lên.
"Tiểu Nguyệt, xuống ăn cơm đi."
Y Nguyệt ở trên vểnh tai lên nghe, bất giác nổi da gà. Tiểu Nguyệt? Từ lúc nào mà cô thân với Khả Khả tới mức vậy? Ném con gấu bông sang một bên, cô lười nhác kéo lê cơ thể mệt nhọc đi xuống.
Ngồi vào bàn, một màu trắng. Bát đũa, sạch.
"Rồi... cơm đâu?"
"Chưa nấu."
Chưa nấu mà còn gọi cô xuống, bộ mấy nay cô gái này rảnh lắm hả, không có chuyện liền trêu đùa người khác. Y Nguyệt lườm nguýt Khả Khả, nhưng cô chợt nhận ra, có lườm thì cô ấy cũng không nhìn thấy, chỉ mỏi mắt cô mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723659/chuong-52.html