Sáng sớm, mặt trời đã bắt đầu ló dạng. Y Nguyệt tỉnh dậy nhưng cô không thấy Cố Duật Hoành phía dưới. Anh dậy rồi sao? Nhưng sao cô chẳng thấy động tĩnh gì? 
Y Nguyệt vệ sinh cá nhân khoảng mười lăm phút rồi xuống ăn sáng, ấy vậy mà cô nhìn quanh lại không thấy anh đâu. Cố Thụy Ẩn ngước lên hỏi. 
"Duật Hoành đâu rồi? Thằng bé chưa dậy sao?" 
"Anh ấy chưa xuống đây sao?" 
"Vẫn chưa." 
Chắc có lẽ đêm qua làm việc mệt quá nên anh ngủ luôn ở phòng làm việc chăng. Y Nguyệt quay lại đó tìm, cô vừa định mở cửa thì Cố Duật Hoành đi ra. 
Cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, nhưng khi anh nhìn xuống, cô lại có chút bối rối. 
Ánh mắt của anh thật xa lạ, không phải vị tổng tài cao ngạo tên Cố Duật Hoành, cũng không phải Duật Hoành khí phách mà cô thấy dạo gần đây. Trong ánh mắt anh như chứa cả một biển nỗi buồn khiến ai nhìn vào cũng phải xao xuyến. 
"Sao vậy?" 
Thanh âm trầm bổng như kéo cô về thức tại, bất giác khuôn mặt cô ửng lên. 
"À, tôi định gọi anh xuống ăn sáng." 
Anh gật đầu, trở lại phòng. 
Sau khi cả nhà đi ăn tối xong, Cố Duật Hoành nhận được cuộc gọi tới quân đội. Cố Thụy Ẩn cũng tới công ty, trong nhà bây giờ chỉ còn có Dạ Thương Lam và cô. 
Vốn có ác cảm với bà ta hồi ở bệnh viện, Y Nguyệt chỉ còn cách ru rú trong phòng. Cũng may Tony gọi tới, nói rằng cô có lời mời đóng phim. 
Ra khỏi nhà, bước vào trong xe đã chờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723638/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.