"Cô ấy sao rồi?"
Cố Duật Hoành ngồi trên xe lăn, tới chỗ của ba người. Bọn họ lúc này đang rầu rĩ ngồi bên ngoài, khuôn mặt ai nấy cũng lo âu.
"Y Nguyệt biết được Bách Cảnh Hiên là người hại cô ấy nên hiện tại rất buồn. Muốn yên tĩnh một mình."
Lúc này bọn họ chỉ nghĩ Cố Duật Hoành mới có thể giải quyết được, nên muốn để anh vào trong. Ba người ấy đi khỏi, Duật Hoành mới mở cửa đi vào.
Trong đây tối om đến u ám, tiếng khóc nỉ non cứ vang vọng làm bầu không gian càng trở nên ảm đạm. Cố Duật Hoành ngồi cạnh giường Y Nguyệt. Anh không nói gì, chỉ ngồi đó canh chừng cô.
Y Nguyệt trong chăn cảm nhận được có người, cô ngưng khóc, hé chăn ra. Lại là anh. Lần nào cô thảm hại nhất cũng có mặt anh, đau nhất cũng có anh...
"Đến để cười nhạo tôi?"
"Tôi sợ cô khóc nhiều sẽ mệt và khát nên... khóc cũng đâu có xấu. Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi."
Nghe anh nói, Y Nguyệt dường như cảm thấy kỳ lạ. Ngực trái của cô không còn quặn thắt nữa, mà thay vào đó là một cảm giác khó tả dâng lên.
Ai bảo anh lại đến bên cô lúc cô yếu đuối nhất?
Gần một tuần dài cứ thế trôi đi, Y Nguyệt tinh thần cũng đã khá hơn rất nhiều. Nhưng cô vẫn không muốn về nhà, vì ở đây vừa nhàn, lại chẳng có ai dám mời cô đi chụp quảng cáo hay làm đại diện.
Chắc quá quen với cuộc sống nhàn hạ trong bệnh viện nên cô coi đó như là nhà riêng, mua đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/1723636/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.