Y Nguyệt đóng cửa xe lại, ra hiệu cho Tony lái đi luôn. Thư Đào dường như hiểu được, cô liền hỏi Y Nguyệt.
"Thiếu phu nhân, tại sao phải làm khó chị Tư Di vậy? Nếu để trong cốp không được tôi có thể cầm mà. Đi bộ từ đây về... chắc mệt lắm."
"Thương hại à? Thế thì cô có xuống giúp cô ta không?"
"Đương nhiên... đương nhiên giúp." - Cô ngập ngừng.
"Ngốc. Cô không tò mò rằng tại sao mình bị đổ oan à? Lại còn muốn giúp kẻ khiến mình bị thiếu gia mắng."
Thư Đào ngộ ra, không thể tin nổi những gì cô nghe thấy. Trước giờ cô với Tư Di tình cảm rất tốt, sao cô ấy lại hại mình được.
"Lần này coi như là sự trừng phạt cho cô ta."
Lái xe trở về, Y Nguyệt vui vẻ như chưa từng có. Suy nghĩ lại thì... Tư Di xách theo cả đống đồ về thế này, nhanh nhất cũng tầm chiều mới về tới nơi. Vậy sao mà làm đồ ăn được. Cuối cùng, cô quyết định đưa mọi người đi ăn nhà hàng.
Bốn người bọn họ lai rai cả buổi, tới chiều rồi vẫn còn lượn lờ trên phố ngắm cảnh.
Buổi chiều hôm nay đẹp thật, hoàng hôn rực rỡ trải rộng trên bầu trời, vừa thơ mộng lại vừa đẹp đẽ. Mọi người cứ ngắm trời ngắm đất như vậy tới nỗi quên cả giờ giấc, tận sáu giờ chiều mới trở về.
Vừa mới bước vào nhà, Cố Duật Hoành đã ngồi một chỗ ở phòng khách.
Ngay khi thấy cô, mặt anh lạnh như băng, thần sắc có chút vội vàng, nhưng thấy cô an toàn trở về, anh liền điềm tĩnh lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-khoc-tha-cho-em/164138/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.