Đúng là có tật giật mình, Lý Mịch Hương đã làm những gì bản thân bà ta biết rõ nhất, vừa nghe đến hai từ “ngồi tù” đã mềm nhũn chân tay, vẻ kiêu ngạo ngang tàng cũng mất tiêu tan gần hết, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lâm Tinh Tinh thấy mẹ mình bị Lâm Phiên Phiên nắm thóp dễ dàng như vậy, lập tức lên tiếng: “Mẹ, cô ta chỉ là đang hù dọa mẹ thôi, sao mẹ có thể dễ dàng bị lừa như vậy, khi đó bố ngã xuống cầu thang rồi thương nặng đều không có ai nhìn thấy, cho dù bây giờ Lâm Phiên Phiên cô ta có tiền có thế nhưng nói chuyện vẫn phải cần chứng cứ, vì vậy, mẹ dừng dễ dàng bọ cô ta uy hiếp như vậy.”
Lý Mịch Hương nghe thấy những lời nói có phần hợp lý của Lâm Tinh Tinh, lập tức thả lỏng, nhịp tim cũng dần ổn định, nhưng thở phào chưa được bao lâu thì câu nói của Lâm Phiên Phiên một lần nữa khiến bà ta có cảm giác như tuyệt vọng hoàn toàn, ủ rũ trong chớp mắt.
Lâm Phiên Phiên lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tinh Tinh, một lát sau mới nói với Lý Mịch Hương: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nếu bà thật sự nghe lời đứa con gái yêu quý của bà, vậy thì cũng tùy bà thôi, tôi không cần phải vòng vo, dẫu sao đến lúc đó người ngồi tù là Lý Mịch Hương bà đó, chứ không phải là Lâm Tinh Tinh, lại càng không phải là Lâm Phiên Phiên tôi đây! Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, bây giờ bà có ký hay không?”
“Tôi... tôi...”
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281260/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.