Nhưng bây giờ là tối mồng một Tết, ai lại nhàn rỗi tới mức tạo nên một vở kịch độc ác như thế?
Nhưng có những lúc không sợ gì hết chỉ sợ nhỡ may đó sao, nhỡ may chuyện đó lại là sự thật thì sao?
Trong lúc nhất thời Lâm Phiên Phiên không thể nào phán đoán được, lập tức cô quyết định không cần biết thật giả thế nào, cô phải về, nếu như là giả thì coi như bị người ta trêu đùa sau đó bắt người đó lại là được, nhưng nếu là sự thật mà cô không về, để mặc cho ông Lâm tự sinh tự diệt trong bệnh viện thì hậu quả cô không thể nào chịu đựng nổi.
Nói chuyện thêm vài câu với Giang Sa, Lâm Phiên Phiên vội vàng cúp máy.
“Em yêu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Tường Hùng hoảng hốt nhìn gương mặt khác thường của Lâm Phiên Phiên khi nghe điện thoại, Lâm Phiên Phiên vừa tắt máy anh đã lo lắng hỏi lại.
“Tường Hùng, có lẽ là bố em đã xảy ra chuyện rồi, em phải tới bệnh viện ngay.”
Lâm Phiên Phiên vừa mở khóa két ra lấy tiền mặt cho vào túi xách của mình, vừa giải thích một cách đơn giản tình huống khẩn cấp.
Nghe thấy vậy Sở Tường Hùng cũng biến sắc, nhanh chóng mặc lại quần áo vừa cởi ra, nói: “Anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần, anh ở nhà để chăm sóc cho Táp Táp đi, nhỡ con tỉnh lại không thấy chúng ta ở nhà sẽ làm con sợ.”
Nói xong Lâm Phiên Phiên cầm hết đồ trong tay, bước vài bước tới cạnh người Sở Tường Hùng nhón chân lên thơm vào má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281256/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.