“Vậy bố đi đường cẩn thận, đợi đến khi việc của con êm xuôi rồi con sẽ về nhà thăm bố.” Lâm Phiên Phiên đã hạ quyết tâm rồi, đợi Sở Quy Thôn tỉnh lại, sau khi mọi chuyện êm xuôi rồi, cô và Sở Tường Hùng sẽ dọn ra khỏi nhà họ Sở, tự mua căn biệt thự rồi đón ông Lâm lên dưỡng lão, để cho ông có một cuộc sống vui vẻ cuối đời.
Sau khi lưu luyến chào tạm biết ông Lâm xong, Lâm Phiên Phiên sốc lại tinh thần rồi đi đến phòng bệnh của Sở Quy Thôn.
Từ xa, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy nữ y tá cấp cao chuyên phụ trách chăm sóc cho Sở Quy Thôn đang ngồi trên ghế dài ở hành hành ngủ gà ngủ gật đầu gật lia lịa.
“Sao cô không ở trong chăm sóc, mà lại ở đây ngủ gật.” Lâm Phiên Phiên dừng lại trước cô ý tá cấp cao, giọng điệu chất vấn nhưng không hề ác ý, vì cô biết bây giờ đang là trưa, là lúc con người mệt mỏi nhất, nghỉ ngơi không tốt rất dễ ngủ gật.
Cô y tá đó vốn dĩ không ngủ say, cho dù giọng của Lâm Phiên Phiên không hề lớn, nhưng cô ta bị tỉnh dậy ngay lập tức, vừa nhìn thấy người đi đến là Lâm Phiên Phiên, giật mình đứng dậy luôn, vội vàng giải thích: “thưa cô, vốn dĩ tôi luôn trong phòng canh chừng ông Sở, nhưng vợ ông ấy đến liền kêu tôi ra ngoài, tối qua tôi trực ca đêm, mà người trước sáng nay không biết phạm phải lỗi gì, đột nhiên bị phu nhân đuổi việc, cho nên chỉ có thể kêu tôi tạm thời trực thay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281237/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.